Tôi tên là Từ Lỗi, rất nhiều người nói tôi ngậm thìa vàng ra đời, quyền uy của cha, cơ ngơi của mẹ làm đường đi của tôi vô cùng thuận lợi. Nhưng bọn họ không biết, tất cả tôi có, tất cả đều là tự tôi từng bước từng bước có được. Ở trường, không ai biết tôi là con trai của thư ký bí thư Tỉnh ủy, cũng không ai biết mẹ tôi là bà chủ công ty Hoa Thịnh, ở trường học tôi vẫn mãi là người khiêm tốn, không tham dự những bữa tiệc nói khoác.
Từ nhỏ cảm thấy hứng thú đối với buôn bán, vốn là tôi không muốn người ta biết thân phận, nhưng cũng không dám bày ra bí mật cho người khác biết. Nhưng tôi vẫn buông tha cơ hội du học Mỹ, ở lại thành phố N, một thành thị cũng không phải rất phát triển, có thể len lén nhìn nữ thần trong lòng tôi.
Đúng, nữ thần chính là Đồng Diệp, người phụ nữ khiến cho tôi yêu hai đời, cô ấy cũng không biết tôi làm tất cả cho cô ấy.
Tôi sớm đã vượt qua lứa tuổi mộng mơ, nhưng chung quy lại trong lòng có một giấc mơ, trong mơ chính là cô gái đó để tôi như me như cuồng. Vừa mới bắt đầu nhìn thấy cô ấy là ở trong tiệc sinh nhật của em gái, cô gái mặc bộ váy liền màu trắng ấy động lòng tôi. Nhiều năm lăn lộn trên thương trường, không có tiền bạc của mẹ giúp đỡ, công ty nhỏ do tôi làm bây giờ đã là công ty đa quốc gia, tất cả đều là tự tôi bén nhạy với buôn bán, bọn họ chỉ có thấy được tôi huy hoàng, cũng không ai biết sau lưng tôi cô độc. Không phải là không có phụ nữ, mà ngày nay phụ nữ lợi dụng quá nhiều, các cô ấy chỉ nhìn thấy tiền bạc sau lưng, điều này làm cho tôi rất thất vọng. Nhưng chính là cô ấy, tôi yêu Đồng Diệp sâu đậm, sự xuất hiện của cô ấy tạo nên sóng biển trong lòng tôi. Cô ấy ngượng ngùng mà dịu dàng ít nói, không tham dự điên cuồng như mọi người, bộ dạng ngọt ngào thanh thuần, tôi vẫn theo đuổi.
Đúng, tôi bị bề ngoài của cô ấy hấp dẫn, tôi là đàn ông, là đàn ông sẽ thích đẹp, thế nhưng chỉ là hấp dẫn, còn chưa nói tới yêu, mà càng theo đuổi càng làm tôi yêu cô ấy càng lúc càng sâu. Sau khi điều tra, biết cô ấy có bạn trai, một tên nhóc quân nhân, cùng tuổi với tôi, là sinh viên học viện pháo binh, cũng sắp tốt nghiệp. Nhìn nam sinh anh tuấn trong tài liệu, mặc toàn thân quân trang rằn ri, lòng của tôi bị níu lại, anh ta chính là bạn trai của Đồng Diệp?
Đàn ông mà, đều không chiếm được lại càng muốn lấy được, Đồng Diệp là một người ngốc nghếch như thỏ nhỏ đã khiến tôinổi lên dục vọng muốn chinh phục, chỉ cần có thể lấy được cô ấy, tôi vận dụng tất cả quan hệ. Nhưng kết quả rất thất vọng.
Tôi vẫn cho rằng không có gì tôi không có được, bao gồm phụ nữ, mà phụ nữ tham lam vật chất nên cũng cho tôi cảm giác khinh thường với phụ nữ. Tôi thừa nhận mình có lúc rất ti tiện, tôi đã từng dùng tiền bạc cố gắng làm rung động cô ấy, dĩ nhiên tôi không có tự mình ra mặt mà để cho thư ký tôi vì tôi làm chuyện này, nhưng là kết quả có thể nghĩ.
Cô gái này cũng không vì tiền mà rung động, trong mắt cô ấy thì tiền không có địa vị như bạn trai, ngày nay cô gái không vì tiền rất hiềm, cũng bởi vì một ít kiêu ngạo, tôi quyết định bất luận như thế nào cũng phải lấy được cô ấy, dù cô ấy không yêu tôi.
Từ từ, tôi bắt đầu tiếp xúc với bạn trai cô ấy, nếu muốn đánh bại tình địch thì phải hiểu rõ tất cả hành động của đối phương, gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, tôi trở thành bạn bè của anh ta. Từ từ tiếp xúc, hiểu rõ, trong vòng điều tra thì tôi mới phát hiện, người đạo mạo nghiêm trang, thế nhưng sau lưng làm chuyện có lỗi với Đồng Diệp, nhưng nhìn bộ dáng hạnh phúc của Đồng Diệp, tôi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tôi đánh giá mọi chuyện, tôi phát hiện mình đã không còn thưởng thức cô ấy hoặc chỉ là muốn có được cô ấy, mà là từ từ yêu cô ấy, tôi không nhìn nổi cô ấy đau lòng, càng không hy vọng cô ấy không hạnh phúc.
"Anh yêu bạn gái anh sao?" Tôi đã từng hỏi người đàn ông đó như vậy.
"Yêu, nhưng mà tôi lại không làm cô ấy hạnh phúc."
"Chỉ cần anh yêu cô ấy là được, đây chính là hạnh phúc lớn nhất rồi." Tôi an ủi anh như vậy, đồng thời cũng khuyên mình buông tha.
"Không, những thứ này còn thiếu rất nhiều. Xã hội này quá đua tranh, đều phải dựa vào quan hệ, không có quan hệ, tình yêu cũng sẽ biến thành bi tình."
Đột nhiên tôi đọc hiểu anh ta, cái gọi là anh ta không cho cô ấy hạnh phúc chắc là cô ấy không cho anh ta được các quan hệ? Anh ta cần thành công, thắng được tình yêu của anh ta, người như vậy rất nhiều, tôi không cảm thấy anh ta thật đáng buồn, lại cảm thấy đau lòng vì Đồng Diệp. Co bé ngốc này có thể nghĩ tới người đàn ông cô ấy yêu nhất đang làm chuyện đáng xấu hổ hay không?
"Tôi có thể trợ giúp anh, tôi biết rất nhiều con cán bộ."
Tôi biết rõ mình có lòng riêng, trợ giúp anh ta cũng tương đương với đẩy anh ta ra khỏi Đồng Diệp. Chỉ cần có thể lấy được người con gái mình yêu, làm chút chuyện này có gìthua thiệt chứ?
Mừng diễn đàn tròn 13 tuổi (25/6/2016)
Khi anh ta cùng con gái cán bộ cao cấp bén lửa, nhìn Đồng Diệp bởi vì chia tay bị thương tích khắp người, đột nhiên tôi phát hiện mình sai rồi, thì ra là trong lúc vô tình tôi đã yêu cô ấy sâu như vậy.
Tôi cảm giác mình là một thiên tài diễn trò, khi tôi bắt đầu sắp đặt quen biết với cô ấy, bắt đầu bày ra yêu nhau cùng cô ấy — thật ra thì vẫn luôn có mình tôi nhiệt tình, là bởi vì đam cưới mà kết hôn. Lấy được cô ấy cũng không có lấy được lòng của cô ấy, cô ấy đã từng nói rất rõ ràng cho tôi biết, tình yêu của cô ấy đã sớm tan vỡ.
Tôi vẫn cho là tôi có thể theo nàng mãi cho đến tận cùng trời đất, dù là cô ấy không yêu tôi, chỉ cần tôi yêu cô ấy là đủ rồi, nhưng mà tôi lại phát hiện mình sai rồi.
Lấy được cô ấy, lại mất đi cô ấy, tôi biết rõ đây không phải là chuyện tôi theo đuổi.
"Tên khốn kiếp anh lại dùng thủ đoạn hèn hạ chia cắt chúng tôi." Gương mặt xinh đẹp lúc này lại tức giận như thiêu đốt.
Tôi kinh ngạc vì tại sao cô ấy nói ra lời kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ cô ấy biết chuyện tôi là người giới thiệu cán bộ cao cấp cho bạn trai cô ấy?
"Anh dùng quyền lực ép A Hạo chia tay với tôi, anh cho rằng như vậy thì có thể tách được chúng tôi sao?"
Cô ấy hiểu lầm, cô ấy lại hiểu lầm tôi! Nhưng chút hiểu lầm của cô ấy lại từ đâu mà đến? Chẳng lẽ là người đàn ông kia coi đây là cớ?
"Là anh ta nói với em?" Lòng của tôi bị cô ấy tổn thương, người phụ nữ đáng chết cứ như vậy hận tôi?
"A Hạo không xấu xa và hèn hạ như anh, là tôi tự tìm ra đáp án." Cô ấy căm hận nói.
Lời của nàng tựa như một cây dao cắt trái tim của tôi, tôi nhẫn nhịn đau lòng hỏi cô ấy: "Em vẫn cứ khẳng định anh ta không phản bội em sao?"
Nhưng trả lời tôi chính là một ít tài liệu tôi đã từng điều tra cô ấy và bạn trai cũ của cô ấy, chỉ là tại sao ở trên tay cô ấy? Rõ ràng tôi đã. . . Tôi cảm thấy có cảm giác khủng hoảng.
Đồng Diệp bắt đầu lạnh lùng đối với tôi, thậm chí đã dời khỏi phòng ngủ, nếu như không phải là bị tôi ngăn cản, thậm chí cô ấy còn muốn rời khỏi nhà. Cô ấy nói: "Tôi vừa nhìn thấy gương mặt anh đã cảm thấy ghê tởm, người chia rẽ giết chết tình yêu người khác."
Cô ấy lại hận tôi sâu như thế, tôi không có nghĩ tới điều đó. Tôi vẫn cho rằng, dù cô ấy không yêu tôi, đối với trách nhiệm làm vợ cũng tận hết, nhưng kết quả lại cảm thấy quyết liệt như thế.
Khi cô ấy chết ở trước mặt của tôi thì tôi mới biết, mình tổn thương cô ấy sâu như thế.
Nhớ tới năm đó, tôi đến nơi cô ấy bày ra tất cả mọi chuyện, đến nay còn thoáng như hôm qua.
Đứng bên biển rộng, đây là nơi tôi sắp đặt quen biết cô ấy mà đặc biệt tạo ra cơ hội, ở chỗ này tôi làm bộ biết cô ấy, mà cô ấy hoàn toàn không biết điều gì về tôi cả. Cô ấy đã từng chỉ vào biển nói với tôi: "Thấy không, biển lớn nhìn rất mãnh liệt, thật ra thì có lúc có thể cho người ta một sinh mạng nữa."
Lúc ấy tôi cho là cô ấy muốn coi thường mạng sống của mình, cô ấy lại nói cho tôi biết cô ấy sẽ không coi thường mạng sống của mình, chỉ là trong lòng rất buồn bực, nhìn biển rộng có thể làm cho lòng cô ấy bình tĩnh.
"Chết có thể quên sao? Đây chẳng qua là biểu hiện hèn nhát." Năm đó cô ấy trả lời tôi như vậy đấy. Năm đó cô ấy không coi thường mạng sống của mình ở trước mặt của tôi, nhưng mà tôi lại không nghĩ đến bao nhiêu năm sau cô ấy sẽ chết ở trong lòng của tôi, rốt cuộc cô ấy thất vọng đối với tôi như thế nào mới làm cô ấy hận tôi như vậy?
Dĩ nhiên lúc tôi làm hoàn toàn không nghĩ kết quả đáng sợ này, nếu như người đều có năng lực biết trước, như vậy tất cả đều sẽ không xảy ra, lúc ấy tôi chỉ biết một chuyện, cả đời này tôi không thể để cho cô ấy khổ sở như vậy.
Cuối cùng Đồng Diệp đón nhận tôi, chỉ là không ngờ kết hôn vài năm sau, cô ấy lại lấy phương thức kịch liệt như vậy rời khỏi tôi, vĩnh viễn thoát khỏi tôi.
Trước khi chết, cô ấy nói với tôi: "Tại sao anh phải tiêu diệt kỳ vọng của tôi, tại sao phải để tôi hi vọng rồi lại tan ra như bọt sóng? Tôi hận anh, cả đời này người hận nhất chính là anh."
Một tiếng “hận anh” xé rách lòng của tôi, thì ra là cô ấy hận thù tôi như vậy, yêu, mãi mãi chỉ là hy vọng xa vời của tôi.
Bên tai vĩnh viễn vang giọng nói của cô ấy: "Lòng của tôi đã chết một lần, tại sao anh muốn lòng của tôi lại chết thêm một lần nữua?" Cô ấy đã từng yêu tôi một chút xíu sao? Một chút xíu thôi thì tôi cũng vui vẻ, nhưng mà tôi lại biết đó là không thể nào. Trong lòng người phụ nữ này mãi mãi chỉ yêu Tô Trữ Hạo của cô ấy, làm sao có thể sẽ bị tôi cảm động, sau đó yêu tôi?
Nếu như cô ấy thật sự có yêu tôi cũng sẽ không hận tôi như thế, thậm chí chết ở trước mặt của tôi.
Khi tôi biết một người có thể sống lại, tôi mừng rỡ như điên, dùng tiền mua phù thủy có thể ảo thuật, hi vọng ông ta có thể trợ giúp tôi sống lại mấy năm trước. Nhưng cuối cùng tôi lại thất vọng, người giả mạo đạo hạnh cao thâm lại là một tên lường gạt.
Tôi và Đồng Diệp thật sự kết thúc sao? Một hi vọng nhỏ cũng không cho tôi sao? Tôi bắt đầu tìm kiếm người tài ba, có thể biết được chuyện đã qua, thậm chí có thể trợ giúp người ta trở lại quá khứ, nhưng một lần lại một lần thất vọng.
Nếu như ông trời thật sự có thể để cho tôi sống lại một lần, tôi nguyện ý bỏ cả tài sản của tôi, thậm chí tính mạng của tôi, chỉ cần để cho tôi yêu một lần nữa!
Lúc thời cơ thật sự tới, tôi muốn cảm ơn cao tăng đó, ông ta nói có thể giúp tôi, nhưng mà tôi lại phải đồng ý với ông ta một điều kiện — không thể thay đổi những không gian vốn có. Nói cách khác, tôi có thể trở lại quá khứ, nhưng tôi không thể lợi dụng năng lực đoán trước của tôi thay đổi quá khứ, quá khứ vẫn phải đi qua tất cả xảy ra.
Nếu như lịch sử không thể thay đổi, vậy tôi trở về thì có ích lợi gì? Cao tăng lại trả lời tôi: "Lúc sự việc sắp phát sinh vẫn sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn, thuận theo ý trời mới là quan trọng nhất."
Tôi đồng ý với ông ta, chỉ cần có thể cho tôi một cơ hội nữa, tôi không muốn buông tha.
Nhô lên giữa từ trường đang chuyển động, tất cả thật ra thì cũng đều đang thay đổi.
Khi vừa mở mắt ra, phát hiện mình trở lại đêm trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, tôi vui sướng kích động cỡ nào.
Tôi biết rõ Đồng Diệp có cảm tình đặc biết với quân nhân từ nhỏ, vốn là do cha cô ấy, cho nên tôi muốn thay đổi tất cả trước kia.
Chuyện đầu tiên cần làm chính là tôi đã từ bỏ chí hướng, bỏ qua chuyên ngành quản lý kinh tế ban đầu, lựa chọn chuyên ngành tôi đã từng căm ghét, vì cô ấy tôi mặc vào bộ quân trang màu xanh lá.
Tôi bắt đầu đến gần Đồng Diệp, đầu tiên để em gái trở thành bạn tốt của cô ấy, tất cả án kế hoạch ban đầu để tiếp cận cô ấy. Tôi bất chấp không gian từ trường thay đổi hay không thay đổi, chỉ cần có thể yêu Đồng Diệp, tôi mặc kệ không để ý. Nhưng là quá khứ vẫn sẽ lặp lại, thậm chí còn sớm hơn. Cô ấy vẫn trở thành bạn của Tô Trữ Hạo, thậm chí trở thành người yêu, mà tôi lại thành anh trai trong miệng cô ấy. Tôi cho là tất cả đều có thể thay đổi, thật ra thì mọi thứ đều không thay đổi được, chỉ là để cho chúng tôi biết trước thời gian gặp nhau quen biết mà thôi.
"Anh Từ, anh phải tìm cho tôi một chị dâu tốt được không?" Cô ấy có biết khi cô ấy nói ra những lời này, lòng của tôi đau bao nhiêu?
Tôi giả vờ vô tình gặp được cô ấy trên xe lửa, nhưng thật ra là tôi không yên lòng, không yên lòng một mình cô ấy ngàn dặm xa xôi ngồi xe lửa đi gặp Tô Trữ Hạo, thật ra thì nhiều hơn chính là đố kị.
Nhưng mà tôi lại tuyệt đối không ngờ rằng, Đồng Diệp lại mất trí nhớ, cô ấy nhớ mọi người lại chỉ có quên tôi. Khi ánh mắt cô ấy nhìn tôi như xa lạ, tôi phát hiện tôi sắp nổi điên.
Tại sao cô ấy có thể quên tôi? Tôi cố gắng tạo cơ hội được yêu với cô ấy, cô ấy lại có thể tôi quên mất không còn sót lại gì.
Rốt cuộc, tôi hiểu lời người cao tăng nói: "Đừng cố gắng thay đổi qua khứ, nếu không quá khứ sẽ dùng cách thức anh nghĩ tới thay đổi anh."
Có vài thứ không thay đổi được, như vậy tôi chỉ có thể nỗ lực làm cô ấy nhớ lại tôi, nhớ lại dáng vẻ cô ấy đã từng bị Tô Trữ Hạo lạnh nhạt sau đó nằm ở trong lòng tôi khóc thầm, nhớ lại sự thật cô ấy đã từng đồng ý thử cùng tôi chung sống. Nhưng rất thất vọng, cô ấy không có nhớ gì, lòng tràn đầy vui mừng nghênh đón cảnh tượng bọn họ gặp mặt, tuy nhiên có lúc chính tôi thấy được một chút mê mang trên mặt cô ấy.
Đồng Diệp có tâm sự nặng nề hơn nhiều so với trước kia, giống như trong lòng cô ấy có áp lực, muốn hỏi cô ấy, cô ấy lại đột nhiên lạnh lùng với tôi.
Tôi biết rõ lần này tôi đi công tác là cố ý, cố ý đến đơn vị của Tô Trữ Hạo, nhưng thật ra là đi gặp người bạn cũ của tôi. Lại một lần nữa gặp Tô Trữ Hạo, tôi phát hiện mình kích động muốn xé nát anh ta ra, người đàn ông dối trá, trước mặt yêu Đồng Diệp, sau lưng lại làm chuyện xấu xa người ta không biết.
Tôi kích động muốn đoạt lấy Đồng Diệp, nhưng mà tôi lại sợ, sợ tôi thay quá khứ thì quá khứ cũng thay đổi tôi, sợ Đồng Diệp lại giống như lúc trên xe lửa, hoàn toàn mất trí nhớ đối với tôi.
Khi trong điện thoại xuất hiện tin nhắn của Đồng Diệp, lúc cô ấy coi tôi Tiểu Nhan, tôi nên cảm ơn nàng sơ ý, còn cảm tạ ông trời cho tôi cơ hội lần này?
Khi Đồng Diệp phát hiện Tô Trữ Hạo phản bội, khi Đồng Diệp đau lòng ói máu muốn chết, tôi cảm thấy tôi không thể chờ đợi như vậy, dù sau này cô ấy lại mất trí nhớ một lần nữa, lại quên tôi một lần nữa thì tôi không thể mặc cho cô ấy đau lòng được. Tôi lựa chọn chủ động xuất kích, lúc cô ấy đau lòng nhất cho cô ấy cái ôm ấm áp trong ngực.
Lúc phụ nữ yếu đuối nhất, dễ dàng tiếp nhận cảm tình nhất, cho nên trước đây cạn tào ráo mán với tôi, rõ ràng Đồng Diệp có khuynh hướng mềm hoá.
Muốn cô ấy không quên được tôi thì phải để cho cô ấy từ từ thích ứng với tôi, thói quen của tôi, lần đó say rượu, tôi hiểu là ông trời cho tôi cơ hội, nhưng nhìn cô ấy say như chết, tôi vẫn không hạ được quyết tâm tổn thương cô ấy, trong lúc mấu chót nhất, tôi vẫn buông cô ấy ra.
Đồng Diệp, cả đời này, em cũng chạy không thoát anh, mặc kệ là phía trước còn sống hay là kiếp sau, anh cũng sẽ đuổi theo em.
Tôi vẫn cho là lần này Đồng Diệp sẽ thuộc về tôi, nếu ông trời để cho tôi có một cơ hội sống lại, dĩ nhiên là nhường toàn bộ chỗ tốt cho tôi, cho nên đối với cô ấy thì tôi không dám quá nóng vội nhưng không lui về phía sau, tôi muốn từ từ làm trái tim cô ấy tiếp nhận tôi, trước khi cô ấy tiếp nhận tôi thì tôi tuyệt không đụng cô ấy.
Nhưng ông trời cũng không để cho tôi có cơ hội làm quân tử, khi người đàn ông tên Trịnh Duệ xuất hiện, tôi phát hiện mình tất cả nhẫn nại lại bị lửa ghen che mất. Lúc bọn họ ăn cơm, hai người chuyện trò vui vẻ, còn có dáng vẻ thân mật của bọn họ bước chậm ở trên đường cũng làm cho lửa giận của tôi đang thiêu đốt. Lúc cô ấy và Tô Trữ Hạo yêu nhau, tôi không có tức giận như vậy, hôm nay thấy người đàn ông tên Trịnh Duệ đến đón cô ấy đi làm, tôi hiểu là đã đến lúc tôi chủ động xuất kích rồi.
Thì ra là lửa ghen có thể che khuất một người lý trí.
Cô gái nhỏ này lại muốn trốn tránh, chẳng lẽ cả đời này ngoại trừ trốn tránh thì cô ấy cũng không biết làm gì sao? Lần đó ngã bệnh tôi biết rõ mình cố ý, lần đó tiếp xúc thân mật tôi cũng biết rõ tôi có thể hoàn toàn muốn cô ấy, nhưng nước mắt của cô ấy tưới tắt tất cả dục vọng của tôi, nhưng lần này cô ấy trốn tránh vì trong lòng còn có người đàn ông kia theo đuổi khiến tôi hạ quyết tâm, tôi muốn cô ấy, tôi muốn cô ấy trở thành người của tôi, không thể để cho người đàn ông khác có bất kỳ cơ hội nào.
Khi Đồng Diệp khóc gọi tôi buông tay, tôi biết rõ mình không thể lui nữa, tôi không thể tiếp tục đè xuống dục vọng của mình như lần trước, đè cô ấy trên ghế sau. Dù là giống như kiếp trước bị cô ấy hận, tôi cũng phải có được cô ấy, lấy được thân thể của cô ấy, cô ấy mới có thể ngoan ngoãn không hề trốn tránh tôi nữa, mới có thể nhìn thẳng vào tình cảm của tôi và cô ấy. Khi lần nữa có được cô ấym tôi phát hiện cô ấy vẫn khiến tôi phát điên như trước kia, một lần lại một lần muốn cô ấy.
Có được một lần, còn thiếu rất nhiều, cả đời này tôi cứ muốn ôm thật chặt cô ấy, kể cả lòng của cô ấy.