Từ Lỗihôn vừa vội vừa mãnh liệt, tôi bị anh dùng sức ép ở góc tường, căn bản không thể động đậy.
Đầu lưỡi của anh vòng quanh lưỡi của tôi, dùng sức mút, hơi thở bao phủ tôi, làm cho tôi cảm thấy choáng váng đầu.
Tại sao lại tối tăm? Tại sao mỗi lần bị anh hôn, đầu lại thiếu ô xi, nhịp tim tăng nhanh? Tôi dùng sức cắn môi anh rồi thò đầu ra, lại thấy một đôi mắt sắc bén càng ngày càng đậm, như con báo nhỏ trong bóng tối, phát ra ánh sáng quỷ quyệt.
Có nói giọng nói truyền đến, nghe giọng nói hình như là hai vợ chồng dì Chu ở sát vách, đã trễ thế này bọn họ mới trở về.
Thật ra thì nói đến muộn thì không muộn, lúc tôi ra khỏi nhà vừa qua khỏi bảy giờ, chỉ là không phải người lớn thường ngủ sớm sao?
Tôi mới nhớ lại hai vợ chồng dì Chu đều đến công viên nhảy vũ điệu của người già mỗi tối, vì rèn luyện thân thể, chỉ là bây giờ mới về tới sao?
Giọng nói này hiển nhiên khiến Từ Lỗi dừng động tác lại, thân thể của tôi cũng cứng lại, ngừng thở, chúng tôi cũng không ai dám nói chuyện.
Đôi môi Từ Lỗi còn dán tôi, chỉ là không có hôn, nhưng cặp mắt tỏa sáng bởi vì hưng phấn, cánh tay càng vòng thật chặt eo của tôi, cũng không vì giọng nói mà buông tôi ra.
Lúc này, chỉ cần tôi hô một tiếng, nhất định hai vợ chồng dì Chu sẽ tới đây cứu tôi, nhưng một tiếng la lên cứ cắm lại trong cổ họng, sao không phát ra âm thanh nào.
Tôi đang sợ, sợ sau khi bị phát hiện bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào? Hay là thật ra thì tôi không muốn kêu? Trăm vị cùng xuất hiện, tôi cắn môi, tiếng gì cũng không phát ra.
"Từ Lỗi, anh buông tôi ra." Tôi thở hổn hển nhỏ giọng nói, sợ giọng nói lớn sẽ khiến cho hai vợ chồng dì Chu phát hiện.
Từ Lỗi không có lên tiếng, di chuyển nụ hôn từ trên môi xuống tới cổ của tôi. Dùng sức cắn nhẹ, tựa như đang trừng phạt cũng rất giống không có khống chế sức lực, tôi nhẹ nhàng "a" một tiếng, có đau một chút, nhưng nhiều hơn là nhột. Nhưng vừa ra tiếng thì tôi liền sợ ngây người, nhanh chóng im lặng, ánh mắt lại nhìn về dì Chu bên kia.
Từ Lỗi cũng đang cười đến nghẹn, tôi hung hăng trừng anh nhưng lại không dám chỉ trích anh.
Dĩ nhiên tiếng la của tôi hình như đã dẫn tới sự chú ý của dì Chu, bọn họ nhìn sang bên này, có giọng của chồng dì Chu: “Lúc nãy là tiếng gì?"
Tôi không dám thở mạnh, chỉ sợ bị phát hiện, bị Từ Lỗi ôm hôn như vậy mà truyền đi thì tôi không làm người nữa, dứt khoát đào một cái lỗ chui xuống đất.
Từ Lỗi vẫn không ngừng lại vẫn còn đang hôn vành tai của tôi, khoái cảm tê tê dại dại làm cho tôi nhiều lần muốn la lên một tiếng, nhưng đều bị tôi cắn răng nhịn.
Lúc này, tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Dĩ nhiên dì Chu không nhìn thấy gì, tôi cùng Từ Lỗi nép ở trong góc, ánh sáng lại tối như vậy, nếu như bọn họ không đi vào trong là không thấy được tôi và Từ Lỗi.
"Có lẽ là mèo, chúng tôi đừng động tới nhiều như vậy, lên lầu thôi." Đây là giọng của dì Chu.
Tiếng bước chân của hai người từ từ đi trên cầu thang, cuối cùng biến mất ở cửa cầu thang.
"Lúc nãy sao không kêu lên?" Từ Lỗi thổi hơi vào tai tôi, hơi thở ấm áp, mập mờ từ vành tai truyền đến.
"Đừng cho là tôi không dám kêu, mới vừa rồi chỉ là không muốn để hàng xóm cười. Từ Lỗi, đây là chung cư, chỉ cần tôi kêu lên là anh xong đời." Tôi hù dọa anh nhưng thật sự sẽ để vậy sao? Nhưng chỉ có tôi hiểu rõ, tôi nhất định sẽ không kêu, nếu như muốn kêu thì lúc nãy đã kêu cứu rồi.
Từ Lỗihôn dừng ở nơi trắng như tuyết của tôi, giọng trầm trầm từ nơi đó truyền tới: "Kêu đi, không phải em sợ hàng xóm biết được mập mờ của chúng ta sao, vậy thì kêu đi."
Anh thật ác độc! Biết rõ tôi sợ mất thể diện, sợ bị hàng xóm biết chuyện của tôi với anh, thật không ngờ lại công khai uy hiếp, nhưng mà tôi lại không có cách nào bắt anh.
"Đừng để tôi hận anh." Tôi cắn môi nhỏ giọng nói.
Anh dừng lại, dường như đang nghĩ điều gì, cuối cùng ngẩng đầu lên, giống như đã quyết định, nói: "Hận đi, cũng không phải là lần đầu tiên em hận anh, thay vì nhìn em bị người đàn ông khác cướp đi, anh tình nguyện bị em hận."
Trên mặt của anh có đau xót, có cảm giác bi thương làm tôi cảm thấy có phải mình quá mức tàn nhẫn hay không? Một người đàn ông yêu mình cũng không sai, sai là sai thời điểm chúng tôi gặp nhau quen biết không đúng. Không phải có câu: "Vào thời điểm sai gặp đúng người, đó cũng là một sai lầm" sao? Từ Lỗi là một người đàn ông tốt, tôi hiểu rõ, chỉ là bởi vì lần bị thương đó, tôi đã định đời này không nói yêu nữa, tình yêu quá đau đớn, một khi bỏ ra tình cảm mà không nhận được cũng là một chuyện rất khổ sở.
"Anh sẽ khiến em yêu anh, cả đời này, em chỉ có thể yêu một mình anh." Anh nói xong, hình như nhớ ra điều gì đó, chỉ là giọng nói làm cho người ta có một cảm giác đau lòng.
Anh ôm ngang lấy tôi, đi tới chiếc xe hơi màu đen, sắc trời quá mờ, không thấy rõ biển số chiếc xe kia, nhưng phải là một biển số đẹp. Lúc này lòng của tôi lại rối loạn, có thể nghĩ đến sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, đối mặt với một người đàn ông đang phẫn nộ, cứng đối cứng hiển nhiên không được, lúc này chỉ có thể cúi người, cầu xin anh: "Từ Lỗi, anh Từ, anh Từ, xin anh thả tôi ra."
"Anh sẽ không làm gì em." Bước chân của anh cũng không có ý dừng.
Anh sẽ không làm gì tôi, sẽ không làm chuyện giết người phóng hỏa, nhưng anh nhất định sẽ làm chuyện đáng sợ. Hôm nay trừ kế hoãn binh thì không có khác biện pháp khả thi rồi, vì vậy tôi tiếp tục cầu xin: "Anh Từ, mẹ tôi vẫn chờ tôi trở về. Tôi đồng ý với anh, sau này sẽ không tránh né anh, có được hay không?"
"Không được." Câu nói của anh nặn ra từ trong kẽ răng.
Con đường duy nhất cũng bị anh che kín, nhưng tôi không chết tâm, tiếp tục cầu xin: "Tôi đồng ý thử lui tới với anh, có được hay không?"
"Được!" Nhưng bước chân của anh cũng không có vì vậy mà dừng lại.
Đã đồng ý như vậy, tại sao còn không buông tôi xuống? Tôi lại cầu xin: "Vậy bây giờ anh buông tôi ra, có được hay không?"
"Không được!" Anh lại như một cái búa tạ lấp kín con đường của tôi.
Nổi giận, tức giận! Tôi nhỏ giọng quát: "Cái này cũng không được, kia cũng không được, vậy anh muốn như thế nào?" Không dám la lớn, sợ làm hàng xóm còn có người trong chung cư chú ý.
Anh không nói chuyện, nhưng lúc này đã đến bên cạnh chiếc xe hơi màu đen, tôi đã không rảnh đi xem là biển số gì, trong lòng đã bị hốt hoảng lấp đầy, tôi dự cảm được anh sẽ làm gì tiếp theo.
Anh ném tôi ở trên ghế sau, không biết tay nhấn gì, chỗ ngồi phía sau từ từ ngả nằm ngang, biến thành ghế sa lon nhỏ hẹp, mà cửa sổ xe cũng có thứ gì đó kéo lên.
Anh ném đồ trên tay xuống, nhào tới thân thể của tôi, vừa vuốt ve tôi vừa nói: "Để em trở thành người của anh, sau này em cũng sẽ không dám lật lọng nữa."
Trở thành người của anh? Tôi kinh hoảng ngẩng đầu, anh muốn làm gì? Thật sự muốn ăn tôi sao? Đàn ông nổi giận thật sự rất đáng sợ, một người lịch sự lại bị ghen tỵ nhuộm đỏ cặp mắt, táo bạo như vậy. Có lúc đàn ông thật sự không thể kích động, kích động sẽ biến thành một con thú hoang.
"Anh Từ, em đồng ý qua lại với anh, bây giờ anh thả em có được hay không?" Vừa nghĩ tới chuyện có thể xảy ra sau đó thì tôi liền run rẩy cả người.
"Em cũng đồng ý làm bạn gái của anh rồi, giữa người tình nóng bỏng một chút là chuyện bình thường."
Anh phản bác, lấp kín những giãy dụa của tôi.
Anh nói không sai, giữa người tình thân thiết là phải, nhưng mà tôi lại bị ép? Đó là vì kế né tránh anh, nhưng hình như anh sớm đoán được ý nghĩ của tôi, không để cho tôi có bất kỳ cơ hội chạy trốn.
"Tin, tin, tin. . ." Tiếng kèn xe hơi đặc biệt vang dội ở chung cư yên tĩnh.
Một chiếc xe thể thao màu trắng lái vào chung cư, đèn xe kia sáng rỡ, bắn ra một ánh sáng chói mắt, xuyên thấu qua màn mỏng chiếu vào bên trong xe, kích thích ánh mắt của tôi cùng Từ Lỗi.
Mắt của tôi phát hiện người trên xe xuống rất quen thuộc. Là Trịnh Duệ, anh nhìn sang bên này, dừng lại, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đi lên lầu.
Vì sao anh ấy lại tới? Anh ấy lên lầu làm gì? Tìm tôi sao? Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì?
Dĩ nhiên Từ Lỗi cũng phát hiện bóng người đó, anh hung hăng hôn tôi, nói: "Vật nhở này, lúc thân thiết còn phân tâm, xem ra anh còn chưa đủ cố gắng."
Anh lại thô bạo, có lẽ là bởi vì Trịnh Duệ xuất hiện lại kích thích anh.
"Tối nay, em nhất định là của anh." Hình như anh đã hạ quyết tâm, hôn càng kịch liệt.
Vành tai là mẫn cảm nhất, khi anh hà hơi vào, dùng đầu lưỡi vẽ hình đang lỗ tai thì cả người tôi bắt đầu run rẩy.
"Từ Lỗi, thật là nhột." Tôi thở nhẹ ra.
"Nhột hơn vẫn còn ở phía sau." Anh đưa đầu lưỡi vào trong tai của tôi, càng không ngừng liếm, cảm giác từ bên tai chui lên đầu, bên trong giống như có bươm buớm bay ra ngoài, kích động phiêu tán.
Hôn, từ vành tai xuống cổ.
Trọng lượng nặng nề ép tôi không thở nổi, không gian nhỏ hẹp làm tay chân cũng không mở rộng ra được.
Anh nâng mặt của tôi, nhẹ nhàng hôn, cuồng nộ lúc nãy đã không thấy nữa, ngược lại là dịu dàng đối xử.
"Đồng Diệp, bảo bối của anh, em yêu em!" Mỗi lần nói một tiếng là anh hôn tôi, tay cũng không dừng lại, bắt đầu vuốt ve từ mặt của tôi, thẳng tắp chuyển đến cổ rồi chuyển qua tuyết trắng.
"Em là của anh, em chỉ có thể là của anh, cả đời này em chỉ có thể thuộc về anh." Anh ngậm lấy điểm phấn hồng.
Nước mật đào hòa tan trong miệng anh.
Tôi hiểu rõ lần này tôi cũng không trốn thoát, tối nay nhất định sẽ biến thành người của anh, giãy giụa cùng chống cự ban đầu cũng từ từ biến mất, thân thể nhạy cảm, một tầng lại một tầng đỏ ửng, lòng ngứa ngáy khó nhịn làm tôi một lần lại một lần khó khống chếđỏ mặt rên rỉ.
"Anh biết rõ em cũng yêu anh, trong lòng em vẫn nguyện ý tiếp nhận anh." Anh nói xong, từ tuyết trắng dời xuống, ngậm rốn, hôn hoặc sâu hoặc cạn, dùng đầu lưỡi liếm.
"A. . ." Một tiếng rên rỉ không kiềm chế được.
"Đồng Diệp, thả lỏng. . ." Giọng nói mờ ảo, hình như rất xa, nhưng cũng cảm giác gần trong gang tấc.
Đầu óc tối tăm, lúc này hình như có chút tỉnh táo, nhưng ngay sau đó lại động đậy lại làm cho tôi hít một hơi.
Anh ấy nằm sấp, dán môi lên nhị hoa phấn hồng.
"Đừng. . ." Tôi co người, cả người bởi vì hành động của anh mà nhạy cảm.
Anh dùng lực liếm nhụy hoa của tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng dò vào trong. . .
"Ưm. . . . . ."
Thân thể bởi vì hưng phấn, hô hấp càng ngày càng gấp.
Hôn, lần nữa để lên môi của tôi. Tôi biết giờ lúc này, tôi như bị hòa tan, bị nhiệt tình của Từ Lỗi hòa tan.
Có lúc thân thể thức tỉnh sớm hơn lý trí, lý trí thì không cách nào khống chế thân thể nhạy cảm, trước kia tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi lại chân thật có cảm giác được thân thể của mình như núi lửa vậy, lúc nào cũng có thể phun ra.
Bởi vì mặc váy nên anh rất dễ dàng vén váy lên, từ từ cởi chướng ngại vậy ra.
Quần áo đang từ từ rơi xuống, thân thể nóng bỏng đè lên tôi lần nữa, làm trái tim cả hai run rẩy: "A. . ."
Cứng rắn nóng bỏng cứ chống đỡ giữa nhị hoa, chỉ cần đi lên trước nữa là chen vào rồi.
Từ Lỗi đang dùng lực thở, bày ra vẻ mặt khổ sở, giống như khó chịu, đnag nhẫn nhịn cực lớn.
"Đồng Diệp, chuẩn bị xong chưa?" Anh nhẹ giọng hỏi, dục vọng ẩn nhẫn đang nhảy nhót.
Lúc anh hỏi câu này, tay cũng không có dừng lại, không biết vuốt ve thân thể của tôi bao nhiêu lần, từ tuyết trắng, từ đỉnh phấn hồng, rồi đến bụng còn có nhị hoa ướt át phía dưới, mỗi một tấc da đều lưu lại chứng minh tình yêu của anh.
Nộ long đang gầm thét, chân thật chống đỡ ở nhị hoa, không có đi tới cũng không có lui về phía sau, cảm giác nóng bỏng còn có kịch liệt khắc sâu.
Cơn đau từ nơi cứng rắn làm đầu óc tôi tỉnh táo lại. Mở đôi mắt mê mang lại thấy trên mặt anh đều là mồ hôi, ánh sáng ở nơi này yếu ớt nên sáng bóng.
"Đồng Diệp, anh muốn em, em có thể cho anh không?" Không giồng gấp gáp lúc nãy, bây giờ anh cũng nhẫn nại hỏi tôi, tôi hiểu rõ lúc này anh rất muốn, nhưng mạnh mẽ từ trước biến thành khiêm nhường.
Nếu như lúc này tôi kêu anh buông tay, anh sẽ đồng ý không? Nghĩ như vậy, tôi cũng đã hỏi ra ngoài, thế nhưng anh lại cắn răng nói: "Anh dừng lại không được, lúc này để anh dừng lại, em biết rất khó."
Tôi biết rõ, một khi đỉnh cứng rắn đi vào, vậy hậu quả như thế nào, nhưng cơ thể hưng phấn rồi lại đầu óc không thể khống chế.
Dục vọng bị khiêu khích, không biết là tôi nguyện ý hay là tôi bài xích. Khi cơ thể không khống chế được dục vọng thì có phải đại biểu trong lòng cũng đang yên lặng đón nhận hay không?
Tôi không biết, tôi chỉ biết cơ thể trống rỗng, muốn được giải phóng, sau khi giải phóng mới hoàn toàn thoải mái.
"Anh không thể đối với tôi như vậy." Tôi thở hổn hển, nhưng cánh tay cũng đang vòng thật chặt cổ của anh, áp vào cơ thể của anh.
"Là em buộc anh, anh chưa bao giờ nghĩ vội vã chiếm lấy em gấp vậy, nhưng nếu mà anh không nhanh, em sẽ bị người khác đoạt đi."
Cứng rắn của anh từ từ chui vào thân thể của tôi, hình như rất khó khăn, anh liều mạng cắn răng, cuối cùng giống như thở đủ hơi, cử động một cái xuyên qua chướng ngại thật mỏng bên trong thân thể.
Cơn đau sắc bén chạy thẳng lên đầu của tôi, làm tôi cảm nhận được đau đớn, trong một giây đó, tôi kìm lòng không được kêu lên: "A. . . Đau. . ."
Anh dừng lại, hôn lên môi của tôi, anh thở hổn hển nói: "Nhịn một chút, nhịn một chút sẽ hết đau."
"Anh đi ra ngoài, cút ngay, a. . ." Tôi khóc, bởi vì đau, nước mắt đã không khống chế được.
Người khác đều nói làm chuyện đó rất thoải mái, nhưng ai có thể nói cho tôi biết thật ra thì rất đau! Cơn đau tê tâm liệt phế, gần như muốn tánh mạng của tôi.
Đau từ nhị hoa bắt đầu trà ra toàn thân, từ từ chui lên đại não.
Bên trong buồng xe cũng không sáng, nhưng bởi vì bên ngoài chung cư này có vài đèn đường, xuyên qua màn mỏng ở cửa sổ xe, chiếu vào bên trong xe, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mặt của anh.
Trong hoàn cảnh mờ tối, cơn đau càng mãnh liệt, nhiều hơn còn có sợ hãi bất lực, sợ hãi bị tước đoạt làm tôi càng cảm nhận được đau đớn đó.
"Anh là người xấu, anh cũng chỉ biết ức hiếp tôi." Dùng răng cắn bờ vai của anh, nếu muốn đau thì cùng đau.
Từ Lỗi cũng giật mình, dĩ nhiên anh không ngờ tôi sẽ đau như vậy, đừng ở đó không dám làm một cử động nhỏ nào, sợ lại làm tôi phản ứng kịch liệt.
"Rất đau, thật sự rất đau." Tôi rớt nước mắt nhìn anh rất lâu, giọng nói đáng thương.
"Anh biết, đều là anh không tốt, nhưng mà anh lại không lui được rồi. Đừng khóc, bảo bối, chờ một chút sẽ hết đau." Từ Lỗi nói xong tỉ mỉ hôn tôi, tay từ từ bò tới nơi hai người tiếp hợpchặt chẽ, xoa nhẹ nhàng.
Khi anh xoa khẽ hở, tôi cảm thấy nộ long của anh đang động đậy, nhẹ nhàng di chuyển, theo chuyển động của anh có chất lỏng trượt xuống bắp đùi của tôi.
"Đừng động!" Hung hăng nắm cánh tay của anh, tôi muốn anh cũng cảm nhận được cơn đau.
"Anh chỉ lui ra ngoài, không phải em muốn anh đi ra ngoài sao?" Lúc anh nói lời này có chút mùi tà ác.
Tôi mới yên lòng to gan để cho anh lui ra ngoài, nhưng lui ra ngoài kéo theo cảm giác tê dại, cũng giảm bớt đau đớn.
Đau nhưng vui vẻ, chắc hẳn nói chuyện này sao?
Đau đớn từ từ ở tan mất, cảm giác tê dại đang từ từ dâng lên.
Khi anh sắp rời khỏi miệng nhị hoa, tôi cho là anh đi ra ngoài như vậy, nào biết anh lại ép người xuống, nộ long đang từ từ chui vào bên trong.
"Không phải anh nói ra sao? Tại sao lại. . ." Tôi giật mình không nhỏ, nhưng bởi vì anh co rúm mang đến khoái cảm lại làm tôi rên rỉ ra tiếng, muốn hỏi phía sau toàn bộ ngăn lại trong cổ họng.
Anh bỗng nhẹ nhàng di chuyển làm tôi rên rỉ một tiếng: "Ưm. . ."
"Bảo bối, bảo bối của anh. . ." Từ Lỗi ôm thật chặt tôi, bắt đầu vận động.
Cảm giácđầy ắp, tràn đầy nhị hoa của tôi, cảm giác căng kín ấy thật tuyệt vời.
"A, bảo bối, em thật là đẹp." Từ Lỗi lại hôn đánh úp môi của tôi.
Đầu lưỡi giống như rồng cạn nghịch nước, liếm ở trong miệng.
Mà nộ long của anh cũng không chịu yếu thế, lần này đến lần khác ngay ngắn chui vào.
Đau đớn bắt đầu biến mất, ngay sau đó là khoái cảm.
Lúc song biển được đẩy lên hết lần này đến lần khác, tình triều cuồn cuộn, bao trùm cả người tôi.
"Bảo bối, em thật chặt!" Giọng nói của anh giống như chén nhỏ, từ từ rạch ra một vết rách, chui vào cũng là một sự đau đớn.
Cảm giác thiên đường chính là bình thường trong đầu trống rỗng, thân thể rung động điên cuồng, không tự chủ được co rúc lại, tôi hung hăng cắn bờ vai của anh.
Sau khi căng kín chính là buông thả, anh buông thả làm tôi lại một lần bò lên Thiên đường. Sóng triều chậm rãi rơi xuống, từ trên cao đổ ào xuống dưới, cảm giác đó rất tuyệt vời, tuyệt vời đến khiến tôi run rẩy cùng rên rỉ.
"Bảo bối. . . . . ." Anh hôn tôi, cũng không có bởi vì Thiên đường mà đẩy tôi ra, sử dụng trọng lượng cơ thể anh cho tôi một cảm giác bị áp bức, làm cho tôi từ từ hạ xuống.
Thở dốc, từ từ bình phục lại, sau đó cũng là suy tư.