Đối với một người bệnh, tôi còn so đo làm gì? Lúc ngã bệnh sẽ có một vài hành động bất bình thường nhưng mà bình thường, không phải người xưa có câu người ngã bệnh yếu ớt nhất sao? Lúc yếu ớt, yêu cầu xa vời là người khác quan tâm, đây là chuyện thường tình.
Từ Lỗi bị bệnh đặc biệt không ngoan, tất cả trầm ổn trước kia cũng mất rồi, đặc biệt giống như một đứa trẻ, nghĩ hết tất cả biện pháp quấn lấy tôi ở bên cạnh anh, không để cho tôi rời khỏi chút nào.
Dưới sự giúp đỡ của Nha Đầu, thật vất vả mới đưa anh cứ lăn tăn đến phòng, tôi đã mệtthở hổn hển. Một người lớn như vậy, nặng hơn năm mươi kí lô gam, anh lại rất thích quấn ở bên cạnh tôi, muốn dụ dỗ anh lên lầu rất không dễ dàng, mặc dù có Nha Đầu trợ giúp nhưng vẫn mệt mỏi.
Nhiệt độ của người anh rất nóng, lúc tôi vừa ôm lấy anh cũng cảm thấy, làn da nóng hực dán chặt tôi, làm tôi không nhịn được một run lên.
"Anh chờ chút, em đi lấy nhiệt kế cho anh." Tôi giúp anh đắp kín mền, đang muốn rời đi.
"Không cần đi, đừng rời khỏi anh, Đồng Diệp." Đột nhiên anh kéo tay của tôi lại, đáng thương nói.
"Em không đi, chỉ tìm nhiệt kế cho anh đo." Tôi dỗ dành anh như dỗ đứa trẻ.
Cơ thể anh nóng như vậy nhất định là nóng sốt rồi, nếu như nhiệt độ quá cao thì phải nghĩ biện pháp đưa anh đến bệnh viện, nếu như bị sốt đến hôn mê thì làm thế nào?
"Nha Đầu, nhà cậu có nhiệt kế không?" Tôi quay đầu lại hỏi Nha Đầu.
Nha Đầu gật đầu một cái, nói: "Cậu chăm sóc anh mình trước, mình đi tìm một chút." Sau đó đi xuống lầu thật nhanh.
Cô ấy vừa đi thì nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng nhanh, tôi lúng túng muốn đứng dậy, đi tìm thuốc mua ở tiệm thuốc trong túi trước.
"Đồng Diệp, em thích anh rồi sao? Anh yêu em." Từ Lỗi có thể sốt không nhẹ, ý vị nói tuyên bố yêu.
"Từ Lỗi, anh bị bệnh, ngoan ngoãn nằm, đừng nghĩ gì hết, ngủ một giấc, ngày mai dậy sẽ tốt." Chưa bao giờ dỗ dành trẻ con, cảm giác dỗ dành người lớn bị bệnh như một đứa trẻ còn mệt hơn.
Nhưng Từ Lỗi vẫn mãi không nghe lời, hình như ngã bệnh thì tất cả nhiệt tình trong anh cũng thoát ra.
Vừa lật người đè tôi ở dưới người, thân thể nóng bỏng dán chặt tôi, mặc dù cách với nhau một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm thấy cơ thể nóng bỏng của anh. Cặp mắt kia càng lúc càng sáng, một đốm lửa thiêu đốt bên trong, ngpjn lửa không biết tên nhưng cũng khiến cho tôi hoảng hốt, khiến tôi run rẩy.
Die nda nlequyd on <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13
Tim đang đập nhanh hơn, như nai con đi loạn, chỉ lát nữa là treo lên cuống họng.
"Từ Lỗi, anh mau buông em ra, Nha Đầu ở đây." Tôi vừa xấu hổ vừa gấp, muốn đẩy sự đè ép của anh, nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt, không động đậy được.
Mặc dù Nha Đầu biết tất cả, nhưng ở trước mặt cô ấy bị Từ Lỗi đè như vậy, ngượng ngùng đã vọt lên suy nghĩ của tôi.
"Con bé đi rồi." Tiếng thở của Từ Lỗi càng lúc càng nặng nề.
Anh vừa nói câu này tôi mới nhớ tới Nha Đầu mới vừa xuống lầu tìm nhiệt kế rồi, không biết có thể trở về lúc nào. Trong lòng cô ấy đang suy nghĩ gì, không có người nào hiểu cô ấy hơn tôi, tạo cơ hội cho tôi cùng Từ Lỗi, hành động này tôi rất không thích, cứ có cảm giác giống như cô ấy đang bán tình bạn của chúng tôi, nhưng mà hôm nay coi như là ngoại lệ, xem như nể mặt Từ Lỗi bị bệnh, tôi không so đo.
Nhưng sau khi Nha Đầu đi, trong phòng tràn ra sự mập mờ lại làm cho tôi cảm giác tiếp đó sẽ xảy ra điều gì đó, tôi muốn ngăn cản.
"Từ Lỗi, em đi lấy thuốc cho anh, anh. . ." Tôi giùng giằng muốn bò dậy.
"Không cần, anh không muốn em đi, anh vừa buông ra, em sẽ rời khỏi anh, để người khác ôm mất." Từ Lỗi như đứa bé bị người ta đoạt đi món đồ chơi yêu thích, nhất quyết không buông.
Tôi lại hít một hơi, trách mắng: "Từ Lỗi, anh nói bậy gì thế!"
Trong lòng đang suy nghĩ là anh biết rồi sao? Biết tôi gặp mặt Trịnh Duệ? Nhưng không thể nào, anh vẫn ở trạm xe, không phải là không rời đi sao? Suy nghĩ một chút, không thể nào, tôi bỏ ý nghĩ buồn cười trong đầu. Lại nghĩ, cho dù anh biết chuyện tôi cùng Trịnh Duệ gặp mặt thì thế nào? Nhỏ tôi cùng Trịnh Duệ là bạn, chúng tôi gặp mặt cũng không có gì. Tôi và Từ Lỗi cũng không phải quan hệ tình nhân, tôi gặp mặt ai thì anh quản gì chứ, không phải sao? Nhưng tại sao trong lòng tôi hốt hoảng? Tôi sợ điều gì? Lại đang lo lắng điều gì?
Từ Lỗi ôm tôi càng chặt hơn, môi bắt đầu nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt tôi, bá đạo nói: "Anh không nói bậy, em xinh đẹp thế này nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, mặc kệ là ai cũng mơ tưởng muốn cướp em đi từ trong tay anh, ai gấp hơn anh!"
Từ Lỗi bá đạo hay là trước đây tôi quen biết chính là trung tá ôn tồn nho nhã? Trước kia anh chững chạc mà làm cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân lướt nhẹ, nhưng lúc này anh uy hiếp như con sói, còn là một con sói háo sắc đang đói.
"Không có ai theo đuổi em, anh mau buông em ra, anh ép em chặt như thế, em sắp không thở được rồi." Tôi rút tay ra ngoài đẩy thân thể của anh, nhưng nặng nề, thế nào tôi cũng đẩy không ra.
Tôi nói là thật, hôm nay, trừ anh ra hình như không có ai để ý tôi. Trịnh Duệ? Lắc đầu một cái, anh ấy chỉ cũng chỉ là coi tôi như bạn bè, không phải sao?
Từ Lỗi không nói lời nào, anh trực tiếp sử dụng hành động tuyên bố anh giữ lấy còn có bá đạo. Mỗi bắt đầu đẩy tôi, đè ép môi của tôi, bắt đầu triền miên. Đàu tiên là giống như thưởng thức cao lương mỹ vị, dùng môi khẽ chạm môi của tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hình dáng môi tôi, tê dại nhột nhột từ đôi môi truyền vào đầu óc của tôi, thành công bức ra tôi rên rỉ một tiếng: "Ưm. . ."
Một tiếng rên rỉ đã tạo ra ranh giới cuối cùng của dục vọng, khi núi lửa phun trào, tất cả đều không cản nổi.
"Đồng Diệp, em thật đẹp."Trong cổ họng Từ Lỗiphát ra tiếng gầm nhẹ, hôn môi dịu dàng ban đầu đã chuyển thành lửa nóng.
Tôi không phải là chưa từng cùng người khác trải qua nóng bỏng như vậy A Hạo đã từng rất nhiều lần muốn có tôi, nhưng lý trí làm cho tôi ngăn cản anh ta, mặc dù thân thể khỏe mạnh mấy lần đã từng phản bội ý nghĩ của tôi. Tôi đã từng nói với anh ta, không phải tân hôn thì anh ta không thể đụng vào tôi. Nhưng nhịp nhàng hôn cùng vuốt ve, anh ta chưa từng gián đoạn, thế nhưng chỉ giới hạn ở hôn còn sờ nhẹ, sâu hơn đều sẽ bị tôi từ chối. Anh ta hôn cũng sẽ không giống Từ Lỗi, một nụ hôn là có thể đánh tan lý trí của người khác, nụ hôn của anh ta vụng về, mặc dù sau đó kỹ thuật càng ngày càng tốt nhưng vẫn không mang cho tôi rung động giống như Từ Lỗi.
Từ Lỗi như một nhà ảo thuật, tay, môi, còn có này thân thể nóng bỏng cũng mang theo điện, có thể đốt toàn thân người khác, làm cho thân thể người khác cũng không chịu nổi những đau khổ đó.
Không biết quần áo đã lẳng lặng bị cởi hết từ lúc nào.
Hôn, lần nữa, lại có thêm chút dịu dàng.
Tay dường như có điện, lúc nhanh lúc chậm lúc mạnh lúc nhẹ xẹt qua, lòng tôi hạnh phúc tựa như bọt sóng bắt đầu tràn ra, bắt đầu không ngừng toát ra từ trong tim, xông về đại não.
Thả tung, thật ra là suy nghĩ hiện tại. Chỉ là thả tung rồi thì cuối cùng có thể biến thành thâm tình hay không, có vài người thả tung rồi sẽ sa đọa, rơi, nhưng có vài người ngược lại, thu hoạch đồng thời cả thân thể cùng tình cảm.
Tất cả cũng chỉ là tâm trạng, tâm tính biến chuyển, có thể ảnh hưởng tới lý giải của một người đối với tình yêu.
Lý trí, có lúc cũng không bị người khống chế, khi thân thể bị dục vọng đốt cháy thì thật ra lý trí đã không khống chế được nhiều như vậy.
"Đồng Diệp, anh muốn em." Anh thì thào nói, đôi mắt sắc bén đã trở nên càng thêm thâm trầm.
Dường như dục vọng đang thăng hoa cấp tốc giữa hai người, sai đó là nhiệt độ, xác định mọi người làm sao khống chế nó.
Lý trí bị rút sạch bắt đầu từ từ khôi phục.
"Từ Lỗi, đừng!" Tôi kêu, nhưng không ngăn cản được hành động của anh.
Đàn ông có lúc sẽ biến thành một mãnh thú, lại là một người đàn ông dịu dàng lịch sựthì lúc muốn bùng nổ cũng sẽ từ dê biến thành sói, vậy thì không ai thay đổi được.
Tôi bắt đầu sợ, tại sao mình dễ dàng đắm chìm như vậy? Tôi cũng không yêu anh, nhưng tại sao anh vuốt ve một cái thì tôi lại phản ứng chứ?
Tôi bắt đầu giãy giụa, hai tay càng không ngừng đẩy cơ thể của anh, nhưng mà sức lực tôi lại yếu ớt thì có thể đẩy người đàn ông đang bị dục vọng giày vò đây?
Chỉ là tôi không biết tôi giãy giụa, ma sát chính là khiến đàn ông vốn còn một tia lý trí biến thành ma quỷ bị dục vọng khống chế. Trong lúc thân thể vô tình ma sát là gợi tình tốt nhất, đột nhiên anh cuồng nhiệt lên.
"Đừng động đậy, Đồng Diệp." Anh gầm nhẹ, ý muốn khống chế sự giãy dụa của tôi.
Nhưng mà tôi sao nghe lọt, một lòng muốn tránh thoát anh, muốn thoát khỏi anh, rời đi ngọn nguồn lửa nóng nên càng giằng co dữ hơn, thân thể ma sát nhiều hơn.
"Là em quyến rũ anh đấy." Anh ném xuống một câu nói như vậy rồi lại hôn phủ lên đôi môi tôi.
Lần này hôn trở nên cuồng nhiệt như núi lửa.
"Đừng. . ." Tôi bắt đầu sợ hãi.
"Còn nói đừng, em nhìn em đi, cũng ướt đẫm, anh biết em cũng muốn anh." Anh gian tà nói, ngón tay vẫn không có dừng lại, anh thăm dò cùng đi tới.
Thân thể của tôi nhạy cảm, chịu không nổi giày vò như vậy, giống như hoa hải đường trong gió, cả người run rẩy.
Một trận đau đớn, hình như tôi cảm thấy có đồ vật gì đó xâm lấn. Tôi trợn to hai mắt, là tay của anh sao? Hay là. . . ? Đàu tôi nổ tung.
"Cút ngay!" Tôi đánh anh, nhưng người phía trên gần như đã điên cuồng.
Anh cũng không có dừng lại, hình như đã bị lửa nóng thiêu đốt mất đi lý trí.
Mới vừa sợ hãi khiến tôi không nhịn được khẽ nấc lên.
Anh ngẩn ra, có lẽ là tiếng khóc của tôi tưới tỉnh đại não vẩn đục của anh, kéo lý trí của anh lại, anh bị nước mắt của tôi làm cho sợ hãi. Cuối cùng anh cũng ngừng lại, nhìn tôi khóc thầm, đột nhiên ôm chặt tôi, càng không ngừng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."
Anh từng tiếng "Thật xin lỗi làm tôi càng thêm uất ức, lúc nãy anh thật đáng sợ, giống như mãnh thú muốn ăn thịt người, chỉ thiếu chút nữa tôi liền bị anh ăn sống xuống bụng.
"Đừng khóc, bảo bối, lúc nãy là lỗi của anh, anh không nên ép em." Anh hôn nước mắt rơi trên mặt tôi, đau lòng nói.
Anh vừa nói thì càng bức ra nước mắt của tôi, lúc nãy cũng chỉ thiếu một chút xíu, tôi sẽ không còn hoàn mỹ nữa.
Tôi nên cảm ơn anh lâm trận rút lui sao? Cuối cùng anh cũng không muốn tôi, đây đã là nhẫn nhịn lớn nhất của anh sao? Nhưng mà tôi lại đau hơn, hận bản thân mình lại bị vuốt ve của anh, bị nhiệt tình của anh mê hoặc, thế nhưng lại để mình không cách nào tự kềm chế, thậm chí đắm chìm trong nụ hôn của anh. Nghĩ đến đây, tôi liền xấu hổ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống dưới đất. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại chảy điên cuồng hơn.
"Đừng khóc, bảo bối Đồng Diệp, anh sẽ không ép em nữa, anh sẽ từ từ để cho em tiếp nhận anh, yêu anh." Tay chân anh luống cuống mà dùng đôi môi lau nước mắt trên mặt tôi, mỗi một câu nói thì hôn tôi một cái.
Trong nụ hôn của anh, lòng của tôi từ từ bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng vừa nghĩ tới hành động vừa rồi của anh, tôi vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
"Làm sao anh có thể như vậy? Tôi thấy anh ngã bệnh, muốn chăm sóc anh, nhưng anh lại chiếm hết tiện nghi của tôi, anh là người xấu." Tôi vừa khóc vừa đánh anh, muốn đem toàn bộ lửa giận phát tiết trên người của anh.
Anh mặc cho tôi đánh, cũng không có ngăn cản, nói: "Đúng, anh là đồ tồi, một người tồi bị em mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Em có thể tha thứ cho anh không?" Ánh mắt kia đáng thương mà nhìn tôi.
"Tôi ghét anh, anh ức hiếp tôi." Vẫn không cách nào tha thứ kích động của anh.
"Đừng ghét, anh muốn em thích, khát vọng em thích, em thích anh không?" Anh ôm tôi, làm nũng hỏi.
"Ghét, rất đáng ghét. Tôi phải đi, anh buông tôi ra." Tôi vừa nói vừa đẩy anh.
Lần này lại đẩy được, tôi kinh ngạc nhìn anh một cái. Đẩy ra, tôi liền nhảy xuống, muốn cách xa anh, không để cho anh có cơ hội xâm phạm đến tôi.
Nhưng thình lình lạnh lẽo, tôi cúi đầu, lại phát hiện lúc này mình giống như lúc vừa ra đời, trần truồng, tôi bị kinh ngạc, hít vào một ngụm khí lạnh.Tôi bây giờ dĩ nhiên rất kích tình, nhìn thấy con ngươi một người đàn ông căng lên, hô hấp cũng gấp rút.
"Á?" Tôi kêu lên, mặt như bị phỏng, nắm ga giường muốn trùm cơ thể lại, tuy nhiên nó không che nổi ánh mắt dục vọng của sói.
Nhưng động tác của người ta còn nhanh hơn tôi, hiểdĩ nhiên là bị thân thể trần truồng của tôi hấp dẫn, đột nhiên nhào tới, bắt tôi vào trong ngực, sau đó núi lớn đè ép, té nhào trên giường, đôi môi lại như dời núi lấp biển đè lên.
Tôi cứng lại, đây là chuyện gì xảy ra? Thế nào, lại thân nữa hả?
"Em là tiểu yêu tinh, vì điều gì cứ thích quyến rũ anh?" Rất lâu sau, anh mới buông tôi ra, nhưng một bộ phận trên người cao ngạo ngẩng lên, dường như đang gào thét muốn giải thoát.