Trở Lại Tìm Nhau (One Day, Perhaps)

Chương 25: Số phận cuối cùng cũng thắng




Với thần kinh, ta chẳng khác gì một lũ ruồi nuôi trong tay những đứa trẻ nghịch ngợm: họ giết ta chỉ để mua vui.

William SHAKESPEARE.

Manhattan

Thứ Bảy ngày 31 tháng Mười

Một cơn dông dữ dội vừa nổ ra ở Manhattan.

Sấm chớp hòa với mưa như trút nước làm ngập hết phố xá và tắc nghẽn các ga tàu điện ngầm. Đã thế, gió còn lồng lộn rung cây cối, bứt ngói ra khỏi mái nhà, rồi ném cành cây và những mảnh vỡ ngổn ngang khắp nơi trên đường nhựa.

Trong cái buổi tối rất xáo động này, tàu điện ngầm tắc nghẽn cộng với sự vắng mặt của taxi làm giao thông hỗn loạn và thành phố tê liệt hoàn toàn. Một đường ống dẫn hơi bỗng nổ trên đường Madison. Trên đường Upper East Side, mưa làm rối loạn đèn tín hiệu giao thông, gây ra tai nạn làm chết hai người. Tại Soho, mấy khối nhà bị mất điện, và trong một con phố ở khu Brooklyn, cuồng phong nhổ bật rễ một cây tiêu huyền, cái cây đổ sập xuống một chiếc xe tải giao hàng và giết chết người tài xế ngay tại chỗ.

o O o

Ở cực Nam thành phố, gió hung dữ làm sóng biển trào lên, phà không rời bến được. Chìm trong mưa và sương mù, đoạn đường dạo Công viên Battery vắng tanh vắng ngắt, chỉ có một cô gái Pháp trẻ trung đứng đợi ai đó. Run rẩy và ướt sũng, cô chờ đợi tình yêu.

o O o

Ethan đã quay lại chiếc taxi cũ kỹ và lao đi trong mưa.

Hãy biết là có một phụ nữ đợi anh đến đêm ở nơi cô ấy từng phải lòng anh lần đầu tiên.

Đương nhiên là anh không được tìm nhầm chỗ. Nơi Céline từng phải lòng anh là Zavarsky. quán cà phê kiểu thành Viên trên West Side nơi cô đã tìm ra anh và tặng anh bó hồng bằng sô cô la, hệt như bó anh từng tặng cô.

Cái xe cà rịch cà tàng tiến vào phố 72 rồi rẽ trái để leo lên Đại lộ Amsterdam, nhưng khi nó dừng lại trước quán cà phê, cái rèm sắt đã kéo xuống từ lâu. Tuy nhiên Ethan vẫn đỗ cái xe cà khổ ở đó và bước ra phố. Anh đưa mắt tìm Céline. Trên vỉa hè, bão vùi dập những cái ô không thương tiếc và làm người đi đường liêu xiêu. Rõ ràng là chẳng ai đợi anh.

... ở nơi cô ấy từng phải lòng anh lần đầu tiên.

Không, anh đã vội vàng và tìm nhầm nơi. Anh quay vào xe, ra hướng Công viên Battery. Đó chính là nơi cô đang đợi anh: gần Ground Zero, nơi còn in dấu ngày 11 tháng Chí, nơi vẫn còn lảng vảng bóng ma những tòa tháp bị đánh sập.

Ethan phóng như bay dọc xuống Đại lộ 7. Mưa mỗi lúc một to hơn. Cái mui xe bị tắc không đóng chặt lại được, nước ngấm vào buồng lái, phanh thỉnh thoảng mới ăn, cứ như thể vắng ông chủ thực sự, cái xe quay ra chống lại anh vậy.

Đến phố Varick thì mấy cái gạt nước chết hẳn. Ethan bỏ đống sắt vụn lại chỗ giao nhau với Broadway West và bắt đầu chạy về phía Công viên Battery.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay: 23h 11. Dù thần chết phải đến bắt anh vào cuối ngày hôm nay thì cũng không được trước nửa đêm.

Trong khi chạy, cái gì đó bay ra khỏi túi anh: một quân bài anh đã tóm được khi chúng đang bay lả tả. Chắc là một trong những quân bài tarô Marseille mà Curtis vẫn mê mẩn.

Lưỡi hái bướng bỉnh...

Điềm gở...

Vừa chạy, anh vừa nhìn đồng hồ lại lần nữa cho yên tâm. Chỉ đến lúc đó anh mới nhận ra mặt đồng hồ đã bị vỡ và dòng số nhấp nháy đã dừng lại.

Lòng hơi lo lắng, anh quay đầu lại tìm đồng hồ treo tường trên phố. Gần phố Church, mặt đồng hồ số chỉ 23h 59.

o O o

Khi Ethan nhìn thấy người đàn ông đang đi lại trước mặt anh thì đã quá muộn.

Ai vậy?

Người này trong hình dáng tầm thước, mặc áo khoác thể thao sẫm và áo len dài tay có mũ trùm kín khuôn mặt.

Ai vậy?

Trong bóng đêm, cái báng súng lục mạ bạc sáng lóe lên.

Viên đạn đầu tiên xuyên qua ngực anh, hất anh ngã xuống vỉa hè. Xung quanh anh, thế giới chao đảo. Nằm trên mặt đất, anh co quắp tay trên bụng. Cái bóng quả quyết đi lại phía anh.

Ai vậy?

Anh phải biết ai sẽ giết mình.

Ethan cố nhận ra nét mặt kẻ sát nhân, nhưng phát súng thứ hai vang lên và mọi thứ nhòe đi.

Tiếng nổ cuối cùng hòa vào vị máu và tiếng sấm.

Curtis có lý.

Số phận cuối cùng bao giờ cũng thắng.