Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 78




Trận pháp dịch chuyển sáng lên.

Chỉ trong thoáng chốc, đất trời đảo lộn.

Lo nghĩ cho thương thế của Tạ Thức Y, Ngôn Khanh vẫn mải miết nắm chặt tay hắn trong bóng tối vì sợ hắn gặp phải chuyện gì.

Khi tiếp đất thì mắt họ tối sầm, hơi nước ẩm ướt và mùi bùn rêu nồng đậm của không gian xung quanh phủ lên người họ. Bốn phía tối om, đó đây có tiếng nước chảy róc rách bên tai tạo nên cảm giác về sự bình yên.

Họ đã dịch chuyển từ đại điện rực lửa đến một hang ngầm không ánh sáng.

"Tạ Thức Y?" Ngôn Khanh gọi khẽ tên đối phương, y cảm giác tay hắn lạnh bất thường như mình đang chạm phải một lưỡi đao băng.

Ngôn Khanh ngẩn người. Bản chất công pháp mà Tạ Thức Y tu luyện đã có tính lạnh, do đó nhiệt độ quái lạ bây giờ hẳn là do sự tan rã của linh khí trong cơ thể gây ra.

Cũng đã từng tu đến hóa thần nên Ngôn Khanh hiểu được tính nghiêm trọng của tình huống hiện nay, y nghiêm túc nói: "Ngươi phong bế đan điền và thần thức đi. Đừng nói gì, hãy cứ ngủ một giấc đã."

Tạ Thức Y nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ."

Ngôn Khanh nói: "Ta cõng ngươi ra ngoài."

Tạ Thức Y im lặng chốc lát nhưng rồi không từ chối. May là sau khi vào bí cảnh Đinh Lan hắn đã biến thân đôi chút để khiến dáng người của mình trở về thời niên thiếu, tương tự với vóc dáng Ngôn Khanh hiện giờ, giúp cho Ngôn Khanh cõng hắn không quá khó khăn.

Không ai nói lời nào. Tinh thần Ngôn Khanh vẫn luôn căng thẳng kể từ khi vào lầu Lục Đạo, tu vi của y lúc này không chịu nổi bất ngờ và giao chiến liên tiếp. Còn Tạ Thức Y, dùng máu lưu ly phá giải trận Chích Hỏa Huyền Âm đẩy trạng thái cơ thể hắn về mức cực kỳ yếu ớt, giờ hắn chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn vòng tay qua vai Ngôn Khanh và siết chặt áo y, siết rất mạnh, như thể muốn xác nhận điều gì.

Mái tóc đen lạnh của hắn sượt qua má Ngôn Khanh, hơi thở hắn cận kề bên da thịt làm Ngôn Khanh thấy bồn chồn.

Ngôn Khanh mím môi và lặng lẽ bước đi trong bóng tối. Y thoạt trông bình tĩnh nhưng thực tế lại sớm thả hồn vía bay xa tận phương nào.

Sự xuất hiện của Hoài Minh Tử làm những ký ức không mấy đẹp đẽ ùa về. Bất luận là cuộc sống bề ngoài tiêu sái, thực tế luôn phải cẩn thận từng li từng tí ở thành Thập Phương; hay là vô số đêm dài khoác áo đỏ đi chân trần trong hang Vạn Quỷ, thì tâm trí y đều tràn ngập sự điên cuồng mà ảm đạm.

Tuy nhiên, điều làm Ngôn Khanh bối rối lúc này đây lại là câu nói ban nãy của Tạ Thức Y...

"Ngôn Khanh, đạo Vô Tình của ta bị hủy, tâm lưu ly của ta tan vỡ, ngươi thật sự không biết nguyên nhân là gì hả?"

Tình cảm bị bản thân y chôn vùi suốt một trăm năm nay lại tỉnh giấc, ấy thế nhưng lòng y bây giờ chỉ trống rỗng và mơ hồ không hiểu.

Khúc mắc giữa hai người đã được tháo gỡ sau khi Tạ Thức Y kể lại mẩu hồi ức nhỏ dưới đáy biển Thương Vọng mà Ngôn Khanh từng hoàn toàn quên mất.

Rồi sao nữa?

Quan hệ giữa họ vốn dĩ đã oái oăm

Nào là giả tạo trước mặt nhau, nào là làm bộ hòa thuận với nhau, họ dùng một tấm giấy trắng mỏng manh mà bọc lấy chiếc gương bị vỡ để làm như chưa có gì xảy ra hết, để có thể bắt đầu lại từ đầu.

Bây giờ giấy rách, sự thật bị bóc trần, những mảnh gương nát vụn được nối liền lần nữa để ứng với câu nói "gương vỡ lại lành". Song, chỉ có y hiểu rõ những vết rạn lạnh lẽo vẫn luôn tồn tại mà chẳng thể nào lau đi được, thậm chí những vết rạn nứt ấy còn âm thầm rỉ máu.

... là máu chảy ra từ vô số những lần tự căm ghét bản thân, từ vô số những lần muốn buông mà chẳng nỡ, từ vô tiếng "bốn mốt" vang lên.

Cũng không phải Ngôn Khanh không dám yêu Tạ Thức Y thêm một lần. Chẳng qua y lại đồng thời sợ hãi rồi đây cũng sẽ chỉ là một lần thầm thương không đúng lúc.

Sắc mặt lạnh nhạt, môi trắng bệch ra, Ngôn Khanh cười tự giễu- y chính là người thốt ra từ "bạn" nhưng giờ cũng lại chính y thù ghét danh xưng này.

Cùng lúc, sau khi ăn uống no say, Bất Đắc Chí phấn chấn hẳn.

"Chết tiệt, cái chỗ quái nào đây?" Địa phương mới đến làm nó bừng bừng hứng thú, nó đập cánh bay trước mặt Ngôn Khanh với cặp mắt sáng ngời.

Ngôn Khanh hỏi: "Ngươi không sợ tối à?" Y nhớ Bất Đắc Chí từng sợ đái ra quần trong cái lần vào bí cảnh của Tử Tiêu.

Bất Đắc Chí chao lượn một vòng giữa không trung rồi sung sướng đến độ vểnh cả nhúm lông măng trên đầu: "Sợ con khỉ, ta biết chỗ này, bố tổ, ta cực biết chỗ này. Ngươi may lắm đấy Ngôn Khanh! Ngươi đã may mắn được thấy động phủ của bổn tọa rồi đấy!"

Ngôn Khanh ngạc nhiên: "Động phủ của ngươi... khoan đã, đây là châu Lưu Tiên à?"

Bất Đắc Chí ưỡn ngực và kiêu ngạo nói: "Đúng! Chính là châu Lưu Tiên! Chao ôi, bay lên nào!"

Nói đoạn nó mặc xác Ngôn Khanh và tung cánh bay đi với vẻ khoan khoái. Kết quả là không nhìn đường nên nó đâm ngay vào một khối thạch nhũ, một tiếng thét thảm vang lên, nó ngã lộn cổ xuống đất.

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh bị sự ngu xuẩn của nó làm cho bật cười.

Thế là Bất Đắc Chí lại vác bộ dạng nhếch nhác về bên cạnh Ngôn Khanh. Tuy không biết mình thuộc loài gì nhưng nó vẫn luôn tự nhận mình là một con dơi đen to lớn, nên về lý thuyết thì nó cũng có tí khả năng nhìn trong bóng tối của loài dơi. Thấy Ngôn Khanh cõng Tạ Thức Y, nó lập tức trừng to mắt rồi đặt một câu hỏi gai góc với giọng điệu ai oán: "Sao ngươi phải cứu hắn chứ."

Ngôn Khanh khẽ đáp: "Vì hắn đã cứu ta rất nhiều lần."

Bất Đắc Chí: "Ể?" Nó luôn co rúm mình trước Tạ Thức Y, nên dù rất muốn xấu tính mà xui khiến Ngôn Khanh quẳng bố hắn đi, nhưng cảm giác cuối cùng mình mới là người gặp nạn khiến nó chỉ có thể thở dài chán nản.

"À đúng, quên mất cái này." Bỗng nhớ ra điều gì, nó ngoác rộng miệng và khạc nhổ cả ngày, sau đó phun ra một viên ngọc đỏ. Viên ngọc lấp lánh mờ mờ trong con đường đen kịt.

Bất Đắc Chí quắp nó đến cho Ngôn Khanh.

"Của nợ này là của ngươi phải không, đang êm đang đẹp tự dưng nhảy hồ làm bổn tọa hú hồn, đúng là xúi quẩy."

Ngôn Khanh ngẩn người, đoạn nhận lại viên huyết ngọc kia. Chất ngọc lạnh lẽo truyền lên da thịt, Ngôn Khanh cúi đầu nhìn nó, cụp mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy rồi cất tiếng cười nhè nhẹ.

Ban đầu y không nhận ra bản chất của viên ngọc này mà chỉ cho rằng đó là một thần vật được truyền lại qua các đời minh chủ Tiên minh. Phải đến khi thấy Tạ Thức Y dùng máu trong tim để phá trận ở đại điện xương trắng thì y mới hiểu thì ra viên ngọc ấy đựng máu lưu ly.

Tâm lưu ly vỡ là vì mất máu quá nhiều.

Thì ra dấu vết cho điều này đã xuất hiện từ lâu.

Ngôn Khanh nói: "Sao ngươi không đưa ta hoặc nói cho ta từ trước?"

Bất Đắc Chí đáp rất ngay thẳng: "Thì bổn tọa quên."

Ngôn Khanh: "Ta đoán ngươi ăn vào xong khó tiêu chứ gì." Y nói trúng tim đen của nó: "Ngươi định lén lút chiếm làm của riêng nhưng rồi phát hiện ăn vào đau bụng, đúng chứ?"

Bất Đắc Chí: "..." Mẹ sao cái khỉ gì ngươi cũng biết.

Bất Đắc Chí muốn tuôn một tràng chửi bậy nhưng nhịn được, cuối cùng nó chỉ cố cả vú lấp miệng em: "Có khỉ! Bổn tọa trong mắt ngươi là loại tham lam thế hả? Ta đau bụng nên mới nhận ra mình ăn nhầm nó, giờ nhớ rồi ta chẳng trả lại cho ngươi đấy còn gì!"

Ngôn Khanh cười, nói: "Cảm ơn."

Bất Đắc Chí từ chối tiếp nhận, nó chui vào tay áo Ngôn Khanh đi ngủ, trước khi vào còn nói: "Ngươi ra khỏi đây đi đã, ra xong bổn tọa dẫn ngươi đến nhà mình."

Vì vậy thoắt cái, trong bóng tối đã lại chỉ có một mình Ngôn Khanh còn tỉnh táo.

Lần trước cõng Tạ Thức Y là khi hai người họ đi dưới biển Thương Vọng để đến Thần cung Nam Đẩu. Càng bước, tiếng nước chảy càng to, mà không khí ẩm thấp xung quanh cũng rõ rệt hơn nhiều. Đi thêm lát nữa là tầm mắt dần dần trải rộng, ánh xanh lam chiếu sáng những mảng rêu trên vách đá, một vùng nước như hồ xuất hiện ngay tại tầm nhìn. Hồ rất sâu, nước thông ra nơi khác qua một cái động tối mờ, chắc hẳn là lối thoát. Thấy quen quen, Ngôn Khanh lập tức quan sát kỹ hơn và nhận ra đây chính là sông Hắc Thủy của châu Lưu Tiên.

"Đến nơi rồi?" Tạ Thức Y cất tiếng, có vẻ là vừa tỉnh lại.

Ngôn Khanh đáp: "Chưa, có thể chúng ta cần đi đường thủy."

Tạ Thức Y ngẩng đầu và lẳng lặng nhìn con đường phía trước.

Ngôn Khanh đùa: "Mà khéo nhỉ, chúng ta đang ở sông Hắc Thủy đấy."

Tạ Thức Y bình tĩnh nói: "Không khéo, ta cố tình mở trận đến đây."

Ngôn Khanh ngạc nhiên: "Ấy? Ngươi muốn đến châu Lưu Tiên làm gì?"

Tạ Thức Y nói: "Đến nhân gian, ta muốn tìm hiểu một chuyện."

Ngôn Khanh: "Được rồi."

Châu Lưu Tiên là điểm tiếp nối giữa Thượng Trùng Thiên và nhân gian.

Bầy bướm xanh trong hang này có thể dùng làm thuốc, người dân các làng kế cận thường kết đội vào bắt chúng, do đó không khó để bắt gặp một chiếc bè trúc bỏ hoang cạnh bờ sông.

Y bây giờ mới tu đến nguyên anh, còn chân khí của Tạ Thức Y thì tan rã hết cả, thành ra y không dám đưa hắn ra ngoài một cách nghênh ngang.

Hai người liền ngồi lên bè trúc, Ngôn Khanh lấy viên huyết ngọc ra và bảo: "Trước ta rơi xuống hồ Kính thì Bất Đắc Chí cũng chui ra ngoài, huyết ngọc là do nó nhặt được, giờ trả lại cho chủ của nó."

Nói đúng ra phải là Bất Đắc Chí thấy tiền sáng mắt, thấy huyết ngọc thì đớp vội luôn, ngờ đâu không tiêu hóa được nên mới ói ra trả lại cho y.

Tạ Thức Y thoáng ngẩn người, hắn cụp mắt nhìn viên huyết ngọc rồi khẽ gật đầu.

Ngôn Khanh vừa mân mê hạt châu vừa nói bâng quơ: "Trước ngươi bảo thấy nó như thấy ngươi là vì trong ngọc có máu từ tim ngươi hả?"

Tạ Thức Y: "Ừ."

Tiếng chảy róc rách vang lên giữa bóng đêm, một con bướm xanh đậu lên chiếc áo bào nhuốm máu của Tạ Thức Y.

Ngôn Khanh im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Như vậy là ngươi đã chọc thủng tâm lưu ly từ lâu rồi, đúng chứ?"

Tạ Thức Y: "Ừ."

Ngôn Khanh: "... Vì sao?"

Câu trả lời gọn lỏn của Tạ Thức Y ẩn chứa một lượng thông tin lớn: "Mệnh hồn thư."

Ngôn Khanh gật đầu. Giờ y thấy đầu óc mình trống rỗng mà cơ thể cũng hơi tê, y phải cố dùng chút ít lý trí ít ỏi của mình để suy đoán: "Ngươi dùng máu từ tim mở Mệnh hồn thư để xem hung-cát cho ta. Bởi thế nên trăm năm trước, ngươi mới xông vào Ma vực, mặc cho ta dẫn ngươi về rồi báo với ta rằng ta đang gặp nguy hiểm, tất cả là do Mệnh hồn thư báo hiệu mệnh hung cho ta."

"Nhưng ngươi lại nói dối ta là ngươi đến để giết Hoài Minh Tử."

"... Cũng đúng, Thượng Trùng Thiên và Ma vực bị ngăn cách với nhau bởi nhân gian và đã không đụng chạm gì đến nhau suốt bao năm. Với tính cách của mình thì ngươi chẳng việc gì phải đến chuốc phiền cho bản thân hết. Sao lúc ấy ta lại không nhận ra không biết." Ngôn Khanh bật cười, "Tạ Thức Y, không ngờ có ngày ngươi lại nói dối vụng về đến vậy."

"Mà cũng không ngờ ta lại dễ dàng tin ngươi."

Khả năng là vì quan hệ giữa họ lúc bấy giờ quá đỗi phức tạp, phức tạp đến mức họ chẳng thể nhìn tháo gỡ và lý giải bất cứ điều gì.

Tạ Thức Y không trả lời. Hắn mất máu nhiều nên rất yếu, nhưng vì không muốn để Ngôn Khanh lo lắng nên hắn lại quay đầu nhìn bầy bướm lam rợp trời, nhìn chúng lả lướt trước rêu xanh, dập dìu qua làn nước và chao liệng xung quanh những khối thạch nhũ rủ.

Ngôn Khanh lại khẽ nói: "Thôi được rồi, bỏ qua những chuyện này đi. Chuyện biển Thương Vọng... ta..." Y cố gắng trấn tĩnh: "Ngươi nói đúng, ta không có đoạn ký ức lúc mới xuống nước ấy."

"Hóa ta đã bị yểm ký sinh." Giọng Ngôn Khanh ngày một nhẹ, "Nếu không có hiểu lầm này thì có lẽ chúng ta sẽ cùng vào tông Vong Tình nhỉ."

"Sau đó sẽ cùng thành danh, cùng đắc đạo thành thần, sẽ hóa giải mọi hiềm khích xưa kia và trở thành bạn thân nhất."

Tạ Thức Y vốn vẫn yên lặng lắng nghe lời Ngôn Khanh nói, ánh sáng tờ mờ của mặt sông Hắc Thủy rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, lại kết hợp với mái tóc đen và bộ đồ đỏ, trông hắn có cái vẻ an tĩnh và hờ hững. Có điều khi Ngôn Khanh nói đến câu cuối cùng, Tạ Thức Y bỗng quay đầu lại, màng băng mỏng trong mắt vỡ tan tành.

Thế rồi khóe môi hắn hơi động, cũng không rõ là cười hay không cười đây nữa.

Và hắn lặp lại lời của Ngôn Khanh: "Bạn thân?"

________