Bàn tay dán lên làn da yếu ớt và chậm rãi dồn sức lên những ngón tay.
Trong làn nước biển dập dềnh, cặp mắt xanh lục nhìn hắn chằm chằm, không hề che giấu vẻ lạnh lùng và sát ý.
Ngôn Khanh mỉm cười.
Nụ cười của y sảng khoái và hả hê như cuối cùng cũng được giải thoát.
Bóng tối bao trùm làm Tạ Thức Y không biết Ngôn Khanh có nhận ra hắn đã tỉnh lại không.
Mái tóc dài lả lơi theo làn nước, thân thể chìm xuống mãi không ngừng.
Mệt mỏi, Tạ Thức Y nhắm mắt.
Khoảnh khắc ngạt thở cận kề cái chết, Ngôn Khanh lại bỗng ngừng tay và khẽ cất lên một tiếng "ồ" như vừa phát hiện điều gì.
Sau đó y cúi người áp sát hắn, thể hồn nửa thực nửa ảo che khuất tia sáng le lói đằng xa.
Và với giọng điệu lạnh lẽo hơn tất cả gió sương hắn từng trải qua, y khàn giọng cười nói: "Thú vị."
Sau đó hắn tỉnh lại giữa màn đêm.
Có người đang cõng hắn tiến về phế tích.
Đáy biển Thương Vọng có màu xanh thẳm, nơi này không có cá, không có cỏ, không có âm thanh.
Xung quanh là những cột đá đổ nát, dưới đất là đá vụn vương vãi tứ tung.
Trong sự im lặng vĩnh hằng, tiếng thở của người rơi vào tai hắn.
Tạ Thức Y bỗng chốc bần thần.
Dường như hắn lại trở về ngày còn thơ ấu.
....!Ngày có hắn, lão già, khu rừng của tiệc săn, và khe núi đen như mực.
Sao không giết hắn? Hắn nắm giữ thứ gì đáng để mơ ước à?
Lão già làm bộ làm tịch: "Có gì mà sao trăng.
Dù ta cứu con vì mẹ con là thật nhưng sau một năm chung sống, ta cũng đã thật sự coi con như con cháu trong nhà.
Người cũng chẳng phải cỏ cây, ai có thể vô tình..."
Người không phải cỏ cây, ai mà lại vô tình.
Khi ấy mắt hắn lạnh băng, tay hắn nắm chặt hòn đá, sau cùng hắn nín thở, vòng qua từ đằng sau, và đập vỡ cổ họng lão già.
Máu tươi văng lên mắt, hắn bình tĩnh nghĩ: ta không tin.
Lần này, trong tư thế y hệt ngày trước, hắn hờ hững nhấc tay, muốn giết chết Ngôn Khanh.
Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm đến cổ y thì lòng hắn lại đau đớn, để rồi cuối cùng hắn không làm nổi cái gì.
Làn da ấm áp làm hắn chậm rãi buông tay, tư thế chuẩn bị giết người trở thành tư thế ôm một cách lạc lối và tuyệt vọng.
Ngôn Khanh hỏi: "Ngươi bị thương nặng lắm à Tạ Thức Y?"
Hắn gác cằm lên vai Ngôn Khanh, hắn thấy buồn cười khi nghe Ngôn Khanh nói vậy.
Nhưng hắn chẳng cười nổi, thở quá mạnh sẽ làm tim hắn nhói đau.
Hắn đã là một kẻ bại trận, nhưng hắn không muốn Ngôn Khanh phát hiện thảm trạng của mình.
Và hắn thầm nhủ, một ngày nào đấy ta sẽ giết ngươi.
Những suy nghĩ làm hắn trằn trọc cả đêm lẫn ngày, những thăm dò không tỏ thành câu, những tình cảm thoạt vừa chớm nở, hôm nay, đã bốc hơi theo hơi thở khẽ khàng trong bóng tối, theo đầu ngón tay run rẩy, theo nước mắt trào mi.
Cảm giác dòng lệ rơi xuống từ khóe mắt rất lạ kỳ.
Một cảm giác hắn chưa từng trải nghiệm.
Lạ kỳ đến mức làm hắn tưởng chừng như, đó là máu lão già bắn lên mắt hắn.
*
"Yên Khanh, Yên Khanh, ngươi không sao chứ?!"
"Yên Khanh!"
Bí cảnh Đinh Lan, lầu Lục Đạo.
Sau khi dìu Ngôn Khanh ra hỏi bí cảnh động hư của Bách Tư thì Kính Như Trần cũng kiệt sức.
Nàng dựa vào tường mà thở hồng hộc, sau đó lại ngồi xổm xuống trong lo lắng.
Thấy Ngôn Khanh vẫn nhắm mắt, chân mày cau lại, nàng hoảng hốt không biết phải làm sao.
"Ngươi tỉnh lại đi Yên Khanh..." Nàng ứa nước mắt tự trách khi nhìn vết cắn của huyễn cổ trùng trên tay Ngôn Khanh, "Xin lỗi, là tại ta làm nó văng lên người ngươi."
"Sư muội Cấm Ngôn? Ấy, mọi người ra hết rồi à."
Quân Như Tinh là kiểu người yêu vào là mê muội, nên lúc ấy mới theo chân Kính Như Trần tiến vào bí cảnh động hư- một nơi vừa nhìn đã thấy là nguy hiểm.
Bước vào xong hắn tưởng đâu mình xong đời rồi, ai ngờ không có gì xảy ra bên trong bí cảnh cả.
Bí cảnh là ảo cảnh về một môn Phù Hoa trống vắng, chỉ có cỏ cây, không có người.
Hắn lượn lờ cả buổi xung quanh, sau đó đi vào qua cây cầu trên hồ Kính, rồi lại trở ra bằng chính cây cầu này.
Mới ra ngoài hắn đã thấy Kính Như Trần đang ngồi xổm giữa hành lang và vừa nắm tay áo Ngôn Khanh vừa khóc tu tu.
Quân Như Tinh nín thở- sao mỹ nhân có thể rơi lệ.
Sao hắn có thể để mỹ nhân rơi lệ?
"Sao sư muội Cấm Ngôn lại khóc?" Quân Như Tinh bệ vệ bước đến.
Kính Như Trần còn ngơ ngơ ngác ngác.
Đối diện với tình cảnh hiện tại, dường như có một chấp niệm mách bảo nàng rằng: nàng có thể giải quyết.
...!Nhưng rõ ràng nàng không nghĩ ra cách nào.
Sau khi lại gần thấy Yên Khanh hôn mê bất tỉnh, Quân Như Tinh tức thì biến sắc.
Đối phương vừa ân nhân cứu mạng vừa là bạn bè đồng sinh cộng tử của hắn.
Quân Như Tinh sững người: "Yên huynh làm sao thế?"
Kính Như Trần nghẹn ngào: "Hắn bị huyễn cổ trùng cắn."
Trợn tròn hai mắt, Quân Như Tinh bối rối: "Huyễn cổ trùng ấy hả?" Không hiểu biết nhiều về phương diện này làm hắn bồn chồn không yên, hắn lập tức lấy la bàn bát quái: "Để ta tính xem Yên huynh lần này sẽ cát hay hung."
Kính Như Trần hoảng đến độ khóc òa: "Làm sao bây giờ, nếu hắn vẫn không tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?"
Quân Như Tinh khựng lại: "Nghiêm trọng vậy hả? Không có cách nào giải độc của loại sâu độc này?"
Kính Như Trần cắn môi: "Huyễn cổ trùng sống trong nham thạch, chúng có thuộc tính hỏa như chiếu dạ huỳnh.
Nếu Yên Khanh không thể tự mình tỉnh lại từ ảo cảnh thì biện pháp duy nhất chính là..." Kính Như Trần nhẹ nhàng chạm lên vết cắn màu đỏ, nước mắt trào ra, nàng khẽ nói: "Song tu với một người có cơ thể cực hàn và nhờ vào đó để thải lửa độc trong cơ thể."
Quân Như Tinh giương cao giọng: "Thân thể cực hàn?"
Thân thể cực hàn, hay thân thể cực âm, ở giới Tu chân còn gọi là...!thân lô đỉnh..