"Này lão Tử Tiêu phải gió! Chết cũng chết thành xương khô rồi thì đừng vùng vẫy mãi!" Chiếm ưu thế, con dơi bắt đầu ngông cuồng giễu cợt mà phát ra tiếng cười khà khà vang dội.
Tử Tiêu đã bị trọng thương từ khi độ kiếp thất bại, huống hồ hiện đã người chết đạo tan, kiếm ý lưu lại đoán chừng chỉ có một trên một trăm phần sức mạnh. Sau mấy phen giao chiến rốt cuộc lão cũng không địch lại được thế tấn công của con dơi thêm nữa.
Con dơi thừa thắng xông lên, nó lao thẳng xuống cái lồng vàng giữa hồ Tối với bộ dạng đói khát đến độ nước miếng ròng ròng: "Thịt phượng hoàng bổn tọa tới đây!"
Bên kia, Ân Vô Vọng nghe vậy ngẩng phắt đầu, cơn căm phẫn hiện lên trên khuôn mặt trắng tái. Gã nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói gì?"
Ngôn Khanh: "Ta nói, bao giờ ngươi trả lại kính Bích Vân ta đưa ngươi, ngươi đừng chơi xấu đấy nhé."
Ngôn Khanh tiếp lấy.
Kính Bích Vân tuy chỉ là linh khí căn bản nhất để theo dõi "ác mộng", nhưng cũng là pháp bảo quý hiếm của giới Tu chân. Đáng tiếc nguyên chủ không chỉ tặng ra ngoài dễ dàng, mà còn là tặng cho một tên vong ân bội nghĩa.
Ngôn Khanh định dùng kính Bích Vân soi bản thân mình.
Lời Ma thần nói trước khi y chết vẫn luẩn quẩn trong đầu y.
"Ngôn Khanh, ngươi không thoát được khỏi ta. Ác mộng cư ngụ trong lòng mỗi cá nhân, gắn liền như bóng, trọn kiếp không thể rời bỏ được."
Ngôn Khanh nhếch mép.
"Ác mộng" à.
Giờ y cũng muốn xem xem, rốt cuộc mình có phải ma chủng hay không.
Nào ngờ gương trong tay thoáng lật, mặt gương chiếu thẳng vào con phượng hoàng trong chiếc lồng vàng. Tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của phượng hoàng vang khắp hồ Tối. Lại tiếp theo, hơi nóng- lấy lồng vàng làm tâm- ùn ùn cuộn lên, càng cháy càng dữ dội.
"???"
Với thân phận này của y thì sao tìm được một chiếc kính Bích Vân khác bây giờ.
Nghĩ đoạn Ngôn Khanh vội vàng đạp gió đuổi theo.
Con dơi hướng tới lồng vàng.
Ngôn Khanh hướng về pháp khí.
Bọn họ lao thẳng đến giữa hồ với tốc độ gần như y hệt.
Con dơi giận dữ: "Tránh ra, đừng hòng cướp bữa tối của bổn tọa!"
Ánh vàng bỏng rát chiếu sáng khắp vòm trời, ngọn lửa rừng rực trên mặt hồ đen kịt, nuốt chửng xương trắng và làm tan chảy lồng giam.
Con dơi vốn định nấu phượng hoàng một bữa ra trò với ớt bột rắc lên trên. Nhưng giờ chẳng còn thời gian suy tính nữa, nó ngoác cái miệng to như chậu hiến tế toan nuốt trọn phượng hoàng. Đầu con dơi phình ra như bong bóng, cái mõm giương rộng của nó cũng giống hố thời gian vặn vẹo.
Có điều con dơi không thấy.
Miệng con dơi quá lớn, nuốt xong phượng hoàng nó còn thuận miệng nuốt cả kính Bích Vân.
Vướng họng, nó giã gương mấy phát rồi thở hắt ra, chê: "Mẻ cả răng."
Ngôn Khanh: "..."
Ngôn Khanh: "Ha."
Y đứng giữa không trung, tóc đen, áo xanh, sợi tóc quấn quýt giữa những ngón tay hóa thành mười triệu ảnh ảo tập kích con dơi.
"Ngươi làm gì bổn tọa?!" Con dơi cực kỳ tức giận. Nó há miệng định cắn đống tơ Ngôn Khanh dùng để trói nó, kết quả là rắc, rắc- răng, răng rụng rồi...
Con dơi: "A a a a bổn tọa phải gϊếŧ ngươi!"
Ngôn Khanh mỉm cười, trời trao y cặp mắt đào hoa, nhoẻn miệng cười tức ngậm tình chan chứa. Môi sắc đỏ, da tựa tuyết, nụ cười của y trông trầm tĩnh và dịu dàng. Dĩ nhiên, chỉ người của thành Thập Phương mới biết mỗi lần tâm trạng không tốt chuẩn bị gϊếŧ người, Thiếu thành chủ đều có vẻ mặt như vậy. Sợi tóc trong tay Ngôn Khanh chậm rãi siết lại, chỉ cần dồn thêm chút sức thôi là nó sẽ hóa thành lưỡi dao sắc bén, cắt xuyên cơ thể con dơi.
Con dơi dùng bạo lực đối đầu bạo lực, cái chân tủn ngủn đạp điên cuồng: "Quỷ tha ma bắt! Thả bổn tọa ra! Chết tiệt! Bổn tọa phải ăn ngươi!" Nhưng nó vừa dứt lời, ánh đỏ đã chợt lóe lên quanh mình. Con dơi cúi đầu, chớp mắt: "Ấy, bụng ta làm sao thế."
Bụng nó cũng lập tức cho nó câu trả lời.
"Phượng hoàng" bị Tử Tiêu nhốt trong lồng vàng và dùng lửa cháy rợp trời nhằm thiêu chết từng chút từng chút, hoàn toàn không phải thần thú, mà là ma chủng gϊếŧ người như ngóe.
Nó không chết trong bụng con dơi, trái lại còn thôn tính ngược con dơi hòng bổ sung thể lực. Thế nên cảm giác của con dơi hiện giờ là, thân thể bị nghìn tơ trói buộc, nội tạng bị lửa cháy ăn mòn.
Nó: "..." Cứu, cứu mạng.
Ngôn Khanh đã đoán ra thứ trong lồng là tà vật từ khi kính Bích Vân vô cớ bay qua. Kính Bích Vân liên quan mật thiết đến "ác mộng", thứ hấp dẫn được nó tuyệt không phải đồ lành. Y đoán con phượng hoàng này đã sớm bị ác mộng kiểm soát và trở thành ma chủng.
"Tránh ra!" Nhận thấy ma chủng phượng hoàng thức tỉnh, tia niệm lực cuối cùng của Tử Tiêu lớn giọng quát lên.
Ngôn Khanh nhìn con dơi đằng xa.
Màu đỏ trong con mắt hạt đậu của nó đang hòa vào màu xanh biếc.
Ma chủng phượng hoàng đang chiếm đoạt linh hồn của nó, ma chủng cười khinh miệt với Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh cũng mỉm cười với nó.
Đời trước y nhiều năm giao tiếp với Ma thần, nay chẳng đến nỗi không đối phó nổi một ma chủng. Thậm chí lí do y lựa chọn Thiên Ti* làm vũ khí cũng chính là để khắc chế "ác mộng".
(*nghìn tơ/sợi)
Biển lửa bao trùm trung tâm hồ Tối, người bên ngoài không nhìn thấy chuyện xảy tới bên trong.
Ma chủng phượng hoàng thánh thót kêu lên rồi lao về phía Ngôn Khanh.
Sợi tóc giữa tay Ngôn Khanh đâm thẳng vào trái tim phượng hoàng, xuyên sâu trong não, sắc như kiếm, nhanh như cắt. Y đồng thời né người tránh đòn tấn công của đối thủ.
Cái sượt qua môi của một lọn tóc nhuốm máu, một cái ngước mắt, luồng sát ý lạnh căm, và một cú giật ngón tay.
Phượng hoàng chợt ngẩng mặt lên trời ngân dài một tiếng.
Cùng lúc đó, thần niệm của Tử Tiêu phát ra kích tối hậu. Kết hợp với hành động lúc bấy giờ của Ngôn Khanh, li hỏa bùng lên dữ dội, phá hủy trận pháp nghìn năm trong cấm địa của phái Hồi Xuân và ập xuống phượng hoàng.
Uỳnh- vách núi nứt toạc, đá tảng ngả nghiêng. Phượng hoàng ré lên trong cơn giận dữ, tầm mắt oán hận nhìn y, nó ôm lòng đồng quy vu tận, lao thẳng về phía Ngôn Khanh với lửa ngùn ngụt quanh thân.
Ngôn Khanh ngẩng đầu trong hỗn loạn.
Ai ngờ vốc lửa đỏ rực lại bất thình lình đứng sững.
"Quỷ tha ma bắt ngươi đi con chim quèn, ngươi dám hại chết bổn tọa!"
Con dơi và phượng hoàng tranh giành quyền sở hữu thân thể. Mình dơi loạng quàng, chỉ bất cẩn một giây đã lỡ rớt thẳng từ trên không trung, đáp xuống đầu Ngôn Khanh đang tạm thời chưa phản xạ kịp.
Xèo- y ngửi thấy mùi tóc bị thiêu cháy.
Ngôn Khanh: "..."
Công pháp đời trước của Ngôn Khanh là "Huyền ti", trước khi tìm được Thần khí là sợi Chức Nữ, y vẫn luôn dùng tóc của mình. Do cứ hở ra là lại nhổ một sợi, càng rút càng thưa, thế nên chữ "hói" đã chọc thẳng vào nọc của y, dù tóc có mọc lại thì y cũng khó lòng bước qua chướng ngại này.
Để rồi, giờ đây, bị con súc sinh này đốt cháy???
Ngôn Khanh hờ hững túm cổ con dơi.
"Ngươi định làm gì!" Con dơi đã kiệt sức sau màn tranh giành cơ thể với phượng hoàng, nay bị Ngôn Khanh ghì gáy, nó lập tức dựng thẳng đôi tai.
Ngôn Khanh cười u ám: "Ngươi biết đâu là thứ không nên chạm vào nhất của một người đàn ông không?"
Con dơi: "Biết khỉ!" Giây phút sinh tử tồn vong, nó cắn rách đầu ngón tay Ngôn Khanh, máu tươi tràn vào miệng nó.
Ngôn Khanh giận đến bật cười: "Tiểu súc sinh." Chẳng qua y chưa kịp trả tù thì con dơi đã sùi bọt mép rồi lăn ra bất tỉnh.
Ngôn Khanh chẳng quan tâm nó bất tỉnh hay không, quyết tâm gϊếŧ nó.
Nhưng tay y mới vận thêm chút sức, huyệt thái dương đã đau nhói, linh hồn và thể xác dây dưa như bị gắn kết bởi mối ràng buộc vô hình và tất yếu.
Ngôn Khanh lùi về sau, trợn trừng cặp mắt, bàng hoàng nhìn con quỷ đen trong tay mình.
Để rồi hoàn hồn nhận ra- thiết lập khế ước?!
Ngôn Khanh: "..."
Với thân phận Thiếu thành chủ thành Thập Phương của y xưa kia, không biết bao nhiêu thần thú ma thú được dâng đến tận cửa nhưng y chẳng ưng mà thiết lập khế ước với con nào! Nào ngờ mới bị con dơi cắn có cái mà đã bị ép lập khế ước thẳng luôn rồi?! Buộc phải lập khế ước chỉ bằng một giọt máu, rốt cuộc con dơi này có lai lịch gì!
Ngôn Khanh lại giận đến bật cười.
Con dơi chậm rãi tỉnh lại, hai cánh ôm đầu: "Sao bổn tọa hôn mê vậy."
Ngẩng đầu thấy Ngôn Khanh mặt tái mét, nhưng lại không ra tay dù đã trông chẳng khác sát thần, nó liền rụt rè rê mông chậm rãi. Chờ đến lúc thoát khỏi cặp vuốt yêu quái của đối phương nó mới thở phào, bản tính đâu lại về đấy: "Ha, ngươi mà cũng cả gan ** bổn tọa? Nỗi nhục này ta nhất định sẽ báo! Chờ đấy cho ta!"
Đoạn nó tung cặp cánh cốt bỏ chạy. Nhưng chưa bay được bao xa nó đã la to rồi rơi độp xuống đất. Một khi tu sĩ ký kết khế ước sinh tử cùng yêu thú, tu sĩ sẽ có quyền khống chế tuyệt đối với yêu thú của mình.
Ngôn Khanh trấn tĩnh, giận đã tan, y nhặt con dơi xấu xí đang bốc hỏa rần trời lên một cách cực kỳ tỉnh táo: "Khai đi, ngươi rốt cuộc là gì."
Con dơi điên tiết rống lên theo kiểu bồng bột thiếu niên: "Liên quan quái gì đến nhà ngươi! Bổn tọa là Bát Hoang Lục Hợp Lôi Đình Diệt Thế Hắc Đại Dơi."
Cái tên ngu đần này thoạt nghe đã biết là do nó tự mình bịa đặt.
Ngôn Khanh: "Đổi tên cho ta."
Con dơi: "?"
Con dơi: "Cười chết, chỉ bằng ngươi? Ngươi bảo ta đổi tên thì ta phải đổi? D-dừng dừng dừng tay, ta đổi ta đổi ta đổi!"
Ngôn Khanh nén giận, bình tĩnh nói: "Kỳ thực tên cũng không phải điểm then chốt nhất, làm thú khế ước của ta thì phải đổi cái vẻ ngoài đáng xấu hổ của ngươi đi đã."
Con dơi: "Thú khế ước, cái khỉ gì?" Để rồi nghe thấy câu tiếp theo của Ngôn Khanh, nó thẹn quá hóa giận: "Cái gì gọi là đáng xấu hổ. Thật nhục nhã! Ông sinh là Lôi Đình Diệt Thế Hắc Đại Dơi, chết cũng phải là Lôi Đình Diệt Thế Hắc Đại Dơi!"
Ngôn Khanh lạnh lùng nói: "Không phải ta đã bảo ngươi đổi tên à."
Con dơi cứng đầu, mặt trơ trán bóng: "Tộc chúng ta bao đời tên Lôi Đình Diệt Thế, đây là tên của tộc ta."
Ngôn Khanh: "Ồ."
Con dơi: "Đừng đừng đừng manh động! Ta sai rồi, ta đổi."
Nó biến hình trong tay Ngôn Khanh. Chẳng mấy chốc một con anh vũ lông đen đã xuất hiện trên tay Ngôn Khanh, nhưng vẫn xấu lạ như cũ.
Con dơi tức mà không dám nói gì, đáy lòng chửi mát. Nó đảo mắt, tầm mắt bỗng rơi lên mảng tóc nhỏ vừa bị nó thiêu hủy của Ngôn Khanh.
Lửa phượng hoàng có thể đốt trụi sợi tóc.
Con dơi trầm ngâm, thế rồi biểu đạt lòng quan tâm của mình với người chủ mới một cách rất chi là tinh tế: "Ôi chao, sao ngươi lại hói thế? Ngươi không mọc lại được tóc ư."
"..." Và nó cũng nhận được phần thưởng của chủ nhân không bao lâu sau đó: bị trói thành bánh ú rồi ném vào hồ nước, còn òng ọc hộc ra vài hớp nước.
"Thiếu gia!" Lúc này Thông Minh sốt sắng chạy lại gần: "Thiếu gia ngài có sao không."
Ngôn Khanh dùng pháp thuật thúc tóc mọc ra, vừa đi vừa buộc tóc và vén tóc lòa xòa trước trán. Đoạn mở quạt xếp, lại trở về với dáng vẻ tao nhã thường ngày: "Không sao."
Trận pháp Ngục Tối bị hủy hoại, một lối thoát khẩn xuất hiện trước mắt mọi người.
Kính Bích Vân của Ngôn Khanh bị con chim đần kia nuốt trọn, nghĩa là y đã đến một chuyến vô ích. Tâm trạng y hiển nhiên không vui nên cũng chẳng buồn quan tâm đến những người còn lại, dứt khoát rời đi.
Thông Minh tung tẩy bám theo.
A Hổ A Hoa dùng khả năng nghe nói đọc hiểu nhạy nhất đời mình, sau khi gỡ mối tơ lòng cũng dìu dắt nhau vừa rời đi vừa rưng rưng nước mắt.
Bạch Tiêu Tiêu cảm giác mình như vừa nằm mơ, cậu ta nắm cánh tay Yến Kiến Thủy, nhỏ giọng: "Yến sư huynh, ban nãy..."
"Bạch Tiêu Tiêu, chúng ta đi." Yến Kiến Thủy đã trải qua một đêm tệ hại, hắn ta nén giận dẫn Bạch Tiêu Tiêu ra khỏi nơi này.
Bạch Tiêu Tiêu: "Nhưng Vô Vọng ca ca vẫn chưa rõ sống chết."
Dứt lời, cậu ta đã thấy Ân Vô Vọng bước ra ngoài từ một xó xỉnh.
Sắc mặt Ân Vô Vọng tái mét, ánh mắt thì âm u, con dấu hình thoi trên ấn đường ửng đỏ. Gã phớt lờ bọn họ mà đi thẳng ra ngoài.
Bạch Tiêu Tiêu sửng sốt, lo lắng gọi: "Vô Vọng ca ca."
Lần này, Ân Vô Vọng không để ý đến cậu ta.
Cơn chấn động ở Ngục Tối, không bất ngờ gì lắm, đã gây náo loạn cho toàn bộ phái Hồi Xuân. Ngôn Khanh vừa bước ra ngoài đã thấy tu sĩ ùn ùn kéo tới giữa không trung, vừa khéo kẻ cầm đầu lại chính là ông cha nhà y, trưởng lão Hoài Hư.
Hoài Hư bị y làm cho tức chết: "Yên Khanh, ta bảo ngươi kiểm điểm ở từ đường là để bớt tội trước mặt Tông chủ, giúp ngươi không đến nỗi bị giam vào Ngục Tối. Vậy mà ngươi lại đối đãi ta thế này?"
Ngôn Khanh xoay người nhìn đỉnh núi đổ rạp, uyển chuyển bày tỏ: "Xin lỗi cha, nhưng con bây giờ hẳn cũng thật sự sẽ không bị giam vào Ngục Tối."
Mọi người: "..."
Đây là nguyên nhân ngươi cho nổ Ngục Tối luôn đấy hả?
Hoài Hư giận đến run người, lão gầm rú: "Bắt nó lại cho ta!"
___________
Tác giả có lời
Thanh minh: Ngôn Khanh không ngốc!!!