Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 22: Bất hối (8)




Tịch Triêu Vân sửng sốt: "Cố nhân?"

Từ này nói hời hợt cũng đúng, mà nói sâu đậm cũng chẳng sai.

Nhưng Tịch Triêu Vân nghĩ mãi không ra vì sao một người lạnh nhạt như Độ Vi lại bỗng có một cố nhân như thế.

Lúc ở nhân gian Độ Vi đã không còn gì, ngay cả con đường Xuân Thủy Đào Hoa cũng là bản thân hắn tự mình bước qua. Một kẻ bị chúng bạn xa lánh, một kẻ vốn dĩ đã độc hành, sau khi đến Thượng Trùng Thiên, hắn lại càng thêm xa cách. Đỉnh Ngọc Thanh trống trải đìu hiu chỉ có cánh chim là có thể đến gần. Nếu nói họ quen nhau trong một lần Độ Vi ra ngoài thưởng ngoạn thì nghe cũng không hợp lý lắm, bởi Độ Vi lạnh lòng, hắn sẽ hoàn toàn không để ý đến chuyện và người không quan trọng.

Vậy cố nhân này đến từ đâu?

Tịch Triêu Vân lại nhìn Ngôn Khanh, lần này ánh mắt chân thành của nàng xen lẫn cả kinh ngạc, nàng không nhịn được hỏi:


"Tiểu công tử, ngươi và Độ Vi quen biết từ xưa kia sao? Từ bao giờ thế?"

Ngôn Khanh thầm nghĩ: Quen biết từ rất rất rất lâu rồi.

Từ khi toàn thiên hạ không có ai biết đến Tạ Thức Y cả.

Nhưng đối mặt với Tịch Triêu Vân, Ngôn Khanh im lặng chốc lát, cuối cùng đuôi mắt cong lên, mỉm cười đáp: "Chỉ mới cách đây không lâu, trưởng lão, Tiên Tôn Độ Vi và ta hẳn được coi là mới gặp mà như đã thân quen."

Mới gặp mà như đã thân quen, có lẽ cũng có thể coi là cố nhân nhỉ.

Tịch Triêu Vân vẫn còn định hỏi han thêm vài câu nữa.

Nhưng Lạc Trạm đã giữ nàng lại, nhìn tấm vải che mắt Tạ Thức Y, hắn nhíu mày hỏi: "Độ Vi, mắt ngươi làm sao vậy?"

Đã sớm dự liệu câu hỏi này, Tạ Thức Y bình tĩnh đáp: "Xảy ra chút chuyện trong lúc bế quan."

Lạc Trạm lo lắng: "Nghiêm trọng không?"


Tạ Thức Y nói: "Không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là được."

Lạc Trạm thở phào: "Vậy thì tốt."

Lúc này Thiên Xu cũng đã leo lên, thấy Tịch Triêu Vân và Lạc Trạm, lão lập tức thi lễ cung kính: "Tông chủ, Tịch trưởng lão." Nói đoạn lão đứng dậy với nét mặt vui mừng vẻ giành công: "Các ngài xem, ta nói không sai đúng chứ. Độ Vi thật sự sẽ về tông môn một khoảng thời gian."

Lạc Trạm trông nho nhã và anh tuấn với cốt cách thần tiên, hắn ta mỉm cười, quay lại hỏi Tạ Thức Y: "Lần này trở về Độ Vi định ở lại bao lâu?"

Thoáng trầm ngâm, Tạ Thức Y nói: "Chưa xác định."

Tịch Triêu Vân dịu dàng nói: "Nán lại lâu lâu cũng tốt. Trước đây ngươi cứ ở mãi điện Tiêu Ngọc, đại trận diệt ma phủ đầy gió tuyết, làm lòng ta lo lắng không yên."

Ngôn Khanh vốn tưởng mình sẽ vô cùng mệt mỏi sau khi đi hết chín nghìn chín trăm bậc thang, chẳng ngờ cuộc gặp gỡ với Lạc Trạm và Tịch Triêu Vân lại khiến thân thể y lắng dịu, cơn buồn ngủ cũng theo đó tan đi.


Y đứng một bên vừa nghịch sợi dây đỏ vừa ngắm hoa mơ nở ở tông Vong Tình, xong xuôi lại nhìn hai người nam và nữ chậm rãi đáp xuống từ trên mây. Hai người họ đều là những kẻ máu mặt có thể khiến cả Thượng Trùng Thiên run rẩy chỉ bằng một cái phất tay. Nhưng đứng trước Tạ Thức Y, họ chỉ như bậc cha mẹ ngóng trông đứa con của mình trở về thăm quê từ rất lâu rồi, nét mặt họ toát lên vẻ dịu dàng hiền hậu.

Ban nãy Ngôn Khanh đã từng bới móc đạo đãi khách của tông Vong Tình, chẳng ngờ khi thật sự ra mắt Tông chủ một tông đệ nhất thiên hạ, thì mới thấy đối phương lại còn thân thiện hơn cả Chưởng môn phái Hồi Xuân đối với sự trở về của chính Ngôn Khanh?

Dĩ nhiên, đoán chừng đều được thơm lây từ Tạ Thức Y cả.

Nhìn đám đệ tử tông Vong Tình quỳ rạp trên sân luyện võ mà không dám thở mạnh lấy một lần, là đủ hiểu Tông chủ Lạc Trạm cũng không phải người ôn hòa lịch thiệp như bề ngoài của hắn.
Tạ Thức Y nói: "Ta dẫn người về đỉnh Ngọc Thanh trước, có chuyện gì thì hai người lại truyền tin cho ta." Từ thiếu niên thiên tài năm xưa, Tạ Thức Y nay đã lớn lên và trở thành Minh chủ Tiên minh nắm quyền sinh sát. Tuy hắn đã kiềm chế rất nhiều trước mặt sư trưởng, nhưng câu chữ vẫn vô thức để lộ đôi chút về cung cách trò chuyện của hắn.

Tịch Triêu Vân gật đầu, cười ấm áp: "Ừ, ngươi về đỉnh Ngọc Thanh đi. Trăm năm không gặp, giờ gặp ngươi rồi ta cũng được an lòng."

Lạc Trạm mở miệng: "Độ Vi, đỉnh Ngọc Thanh của ngươi đã bỏ trống trăm năm, giờ có cần ta điều một vài hạ nhân đến sửa soạn không?"

Tạ Thức Y: "Không cần."

Ngôn Khanh còn đang quan sát hơn ba trăm ngọn núi vòng ngoài của tông Vong Tình thì đột nhiên nghe Tạ Thức Y cất tiếng: "Đi thôi."

"Ờ." Hoa mơ phủ đầy lối đi trước mặt, dù chúng không dệt nên tấm thảm đỏ lộng lẫy như trên bậc thang mây, nhưng trông ra vẫn vô cùng kiều diễm.
Ngôn Khanh cảm nhận được vô vàn ánh mắt chĩa sau lưng.

Ánh mắt của Lạc Trạm và Tịch Triêu Vân ẩn chứa sự tò mò và do dự.

Ánh mắt của những đệ tử đang quỳ lại là bần thần, là kinh hãi.

Vì cái tên rất quen mà cũng rất xa xôi ấy.

"Tông chủ, Tịch trưởng lão," Thấy hai người đứng lặng, Thiên Xu dè dặt gọi một tiếng.

Tịch Triêu Vân dời mắt, khuôn mặt không còn vẻ dịu dàng, nàng nói: "Thiên Xu, ngươi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ở phái Hồi Xuân cho chúng ta nghe." Nàng có nụ cười êm ái động lòng người, nhưng khi không cười, áp lực mà tu vi hóa thần của nàng tản ra lại lạnh tựa gió rét.

Thiên Xu rất e dè trước vị Thái thượng trưởng lão này, lão quệt mồ hôi rồi nói: "Tịch trưởng lão, đứa bé kia dùng lệnh bài yêu cầu được lấy Độ Vi. Độ Vi gặp cậu ấy ở phái Hồi Xuân khi đang trên đường điều tra chuyện của Tử Tiêu, thế rồi cũng chấp thuận mối hôn sự này tại nơi đó."
Tịch Triêu Vân ngạc nhiên: "Độ Vi chấp thuận?"

Thiên Xu: "Phải, chẳng phải còn dẫn người về tông môn đấy sao?"

Lạc Trạm và Tịch Triêu Vân đưa mắt nhìn nhau. Hai vị máu mặt sống lâu nghìn tuổi nhất thời đều im lặng. Nhìn sắc mặt họ, Thiên Xu có thể đoán được đại khái tâm trạng hai người.

Tịch Triêu Vân lại nhíu mày.

Lạc Trạm thì nghĩ thoáng hơn, hắn thở dài và cười an ủi Tịch Triêu Vân: "Đừng nghĩ nhiều, ngươi không cảm giác đoạn đường trèo thang mây vừa rồi của Độ Vi cũng là quãng thời gian hắn thả lỏng nhất suốt hàng trăm năm qua hả?"

Tịch Triêu Vân ngẩn ngơ, xoay người, nhìn về phía chiếc cầu thang mây dài đằng đẵng.

Hoa mơ xoay vòng, uốn lượn, trải dài thành dãy hành lang đỏ thắm. Nàng bất giác nhớ lại hình ảnh ảo giác của mình khi chứng kiến Độ Vi dắt người thanh niên ấy chậm rãi bước lên- hình ảnh về hồng trang mười dặm, về hoa mơ làm tuyết, về đất trời minh chứng cho hẹn ước đồng tâm đến lúc bạc đầu.
*

Đỉnh Ngọc Thanh là một trong mười nội phong của tông Vong Tình, chiếm đóng mảng phía nam của vùng trung tâm. Con đường Tạ Thức Y đi hẳn là một lối nhỏ không nhiều người biết tới, nên suốt dọc đường không gặp bao nhiêu đệ tử tông Vong Tình.

Hôm nay đầu Ngôn Khanh cứ phải ngọ nguậy liên hồi, bởi y cứ hoài ngó nghiêng và ngắm nghía.

Ngắm hoa ngắm tuyết, ngắm cỏ ngắm chim, cứ như thể muốn muốn tích góp lại những năm tháng trong thời niên thiếu của Tạ Thức Y mà y đã vô tình bỏ lỡ.

Đất trời thuần một màu trắng trang nghiêm được tô điểm bởi núi non và suối nguồn hiểm trở.

Nhìn lên, Ngôn Khanh thẳng thắn khen ngợi: "Không hổ là tông đệ nhất thiên hạ, cảnh sắc đẹp vô cùng."

Tạ Thức Y nói: "Đỉnh Ngọc Thanh có một hồ nước lạnh, ngươi có thể tẩy kinh gột tủy ở nơi ấy trước."
Ngôn Khanh ngạc nhiên: "Núi của ngươi còn có chiếc hồ đỉnh vậy hả?" Không hổ là đệ tử đứng đầu.

Tạ Thức Y không trả lời, chỉ hỏi: "Đời trước ngươi tu hành ra sao?" Hơi ngừng, hắn lại bổ sung: "Sau khi đến Ma vực."

Tu hành thế nào sau khi đến Ma vực.

Thì tu hành đại thôi...

Nhưng tất nhiên Ngôn Khanh sẽ không nói vậy, y chớp mắt trầm ngâm chốc lát: "Dẫn khí vào cơ thể chứ sao. Sao, chẳng lẽ Thượng Trùng Thiên các ngươi đã tìm được một lối đi riêng trên con đường tu hành hả?"

Tạ Thức Y: "Nếu ngươi muốn đắp lại căn cốt, thì không thể tu hành như vậy."

Kỳ thực Ngôn Khanh đã bắt đầu lên kế hoạch khôi phục tu vi cho mình từ lúc mới sống lại.

Căn cốt là một khái niệm vô cùng quan trọng trong mắt người tu chân, tuy nhiên phải đạt đến kỳ động hư, nhìn trộm được thiên mệnh thì mới hiểu ra rằng, thể xác phàm trần chẳng qua chỉ là vỏ đựng. Linh căn vượt trội cùng lắm là có tác dụng giúp linh khí dễ vào cơ thể hơn mà thôi.
Đến cuối cùng, điều quan trọng chân chính phải là sự lĩnh hội của bản thân đối với linh khí đất trời. Cần hiểu rõ ngũ giác và thần thức của chính mình, sau đó dùng phương pháp phù hợp nhất để đưa linh khí vào đan điền sao cho tự nhiên và nhuần nhuyễn.

Có điều hiện giờ y mới ở kỳ luyện khí, để tu hành lại từ đầu, thì hiển nhiên phải trải qua một chặng đường dài dằng dặc.

Nghe Tạ Thức Y nói đến đây, Ngôn Khanh còn có chút nghi hoặc: "Sao lại không thể tu hành như vậy?"

Tạ Thức Y nói: "Đan điền của ngươi hiện nay, không tiếp nạp được quá nhiều linh khí."

Ngôn Khanh: "... Thật à?" Tạ Thức Y đang ở kỳ đỉnh hóa thần, là số một thiên hạ nên lời nói vẫn rất đáng tin.

Tạ Thức Y bình thản trả lời: "Ngươi cần phá đan trước."

Phá đan? Đánh nát đan điền?

Ngôn Khanh: "Có phải sẽ rất đau không?"
Tạ Thức Y khẽ đáp, giọng tan giữa núi rừng: "Không đau."

Ngôn Khanh: "Ừ."

Lạc Trạm nói đỉnh Ngọc Thanh trăm năm không người, mà quả cũng đúng là trăm năm nay không người lui tới.

Một vùng đất khúc khuỷu quanh co bị tuyết phủ trắng xóa, trên mặt tuyết rải tán loạn cành khô và lá rụng.

Bất Đắc Chí mới ngủ say sưa nay cũng tỉnh giấc, thấy ở trong tay áo nóng bức, nó liền dùng chân chọc chọc Ngôn Khanh.

Thấy bốn bề vắng lặng, Ngôn Khanh thả nó ra ngoài.

Bất Đắc Chí hớn hở chui ra, nhưng còn chưa kịp phát biểu nỗi xúc động của mình thì đã nhìn thấy Tạ Thức Y bên cạnh. Thế là nó nuốt trôi mọi lời định nói, rồi co càng chạy phắt lên vai Ngôn Khanh và ngồi im như thóc.

Tạ Thức Y đưa Ngôn Khanh đến chính điện trên đỉnh Ngọc Thanh, nơi này hoa lệ mênh mang nhưng đìu hiu và vắng lặng tới nỗi chỉ nghe được tiếng gió vọng về. Đập vào tầm mắt Ngôn Khanh là rừng hoa mơ ẩn hiện trong biển mây mù trên đỉnh Ngọc Thanh, so ra, thì hoa mơ trước cửa tông Vong Tình cũng phải cúi đầu thua sắc.
Nơi đây là trung tâm linh khí, nên sắc đỏ của hoa mơ được nuôi dưỡng trên đỉnh Ngọc Thanh cũng rực cháy đến diệu kỳ. Trên vách núi trước rừng hoa mơ, có một tấm bia đá. Tấm bia thu hút ánh nhìn của Ngôn Khanh, y mới toan thò đầu xem kỹ...

... thì đã bị Tạ Thức Y kéo cổ tay, nói:

"Có vô số trận pháp trên đỉnh Ngọc Thanh, đừng quấy."

Ngôn Khanh: "Ờm."

Băng qua hành lang, Tạ Thức Y dẫn Ngôn Khanh đến một gian phòng, sau đó dùng một pháp thuật nhỏ ngăn cản mọi gió rét, khiến căn phòng ấm áp bừng bừng. Một người phàm tục như Ngôn Khanh cũng bởi thế mà thấy như mới được thực sự hồi sinh. Vẻ đắt tiền và êm ái của chiếc giường trải nệm buông màn kết hợp với bầu không khí khô ráo ấm áp, bồi đắp thêm cho cơn buồn ngủ của Hạ Thanh, khiến mỏi mệt của một chặng đường dài ùn ùn kéo đến.
Tạ Thức Y nhấc tay áo, thắp sáng một ngọn đèn cầy. Hắn nói: "Ngươi ngủ trước, ta ra ngoài xử lý vài chuyện."

Trước kia Ngôn Khanh cũng không phải sâu ngủ, thế mà không hiểu sao giờ mi mắt cứ díu vào, y thuận miệng hỏi: "Ngươi đi tận đâu?"

Thoáng ngừng bước chân, Tạ Thức Y đáp: "Ngay bên ngoài."

Ngôn Khanh gật đầu. Đã từ rất lâu y không có giây phút nào khoan thai đến thế, mà một khi hoàn toàn thả lỏng thì cơn buồn ngủ nhất định sẽ tăng thêm.

Có tiếng hoa mơ rơi loáng thoáng ngoài cửa sổ.

Bức bối đến độ phải tự gặm cánh, Bất Đắc Chí hoảng hốt nói: "Sao ngươi lại về nhà với hắn!!"

Ngôn Khanh nói: "À, đây là nhà mới của ngươi. Nhìn xem, thích chứ."

Bất Đắc Chí: "..." Bất Đắc Chí tức giận bỏ nhà ra đi, nhưng không thoát nổi trận pháp của Tạ Thức Y nên chỉ có thể ấm ức đậu trên xà nhà.
Phớt lờ nó, Ngôn Khanh lên giường, cảm giác mình được tầng mây bao bọc, chẳng mấy chốc y đã chìm vào giấc ngủ.

*

Phái Hồi Xuân.

Hoành Bạch không ngồi thuyền mây trở về với Thiên Xu, vì cậu ta bị bắt ở lại xử lý vài chuyện dây dưa còn thừa.

Sau khi niêm phong bí cảnh động hư và thu thập di vật của Tử Tiêu, cậu ta vừa xoay người đã thấy Bạch Tiêu Tiêu với vành mắt đỏ bừng, nên không khỏi đảo trắng mắt.

Đến lão già nổi tiếng lương thiện khắp toàn tông như Thiên Xu còn phải sợ co vòi, vứt ngay việc cho Hoành Bạch rồi chuồn lẹ, thì có thể tưởng tượng ra cậu thiếu niên này khủng bố biết chừng nào.

Hoành Bạch lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa."

Thật ra Bạch Tiêu Tiêu cũng không muốn khóc, chẳng qua là cậu ta ấm ức quá, giờ nghe Hoành Bạch nói vậy cậu ta chỉ biết im lặng cắn môi trong giận dỗi.
Hoành Bạch ở tông Vong Tình có tiếng là đanh đá, cất vụn kiếm Thì Đỗi vào một chiếc hộp xong cậu ta lại khinh khỉnh: "Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi khóc trông rất ngứa mắt à?"

Bạch Tiêu Tiêu sụt sịt mũi.

Hoành Bạch nói: "Ưỡn ưỡn ẹo ẹo, sướt ma sướt mướt, ngươi lấy đâu ra nhiều nước mắt vậy."

Bạch Tiêu Tiêu lầm bầm: "Ta có muốn thế đâu."

Hoành Bạch nhìn cậu ta bằng ánh mắt rét lạnh. Kỳ thực nếu thoát ra khỏi góc nhìn của một người nghe kể chuyện tiếu lâm hoặc xem tấu hài, để mà nhìn lại Bạch Tiêu Tiêu một lần nữa, thì Hoành Bạch thấy đối phương còn rất tân kỳ. Cậu ta thể hiện rõ ràng toàn bộ lên mặt dù là tham lam hay ghen ghét, làm người ta mới liếc mắt đã có thể nhìn thấu cảm xúc của cậu ta.

Kẻ đơn thuần thế này không dễ gặp trên toàn châu Nam Trạch.
Bị bỏ lại một mình, Hoành Bạch mất đi vinh hạnh được trở về tông cùng với Tạ sư huynh mà bản thân hằng ngưỡng mộ, nên lòng cậu ta hiện giờ đang bức bối cực kỳ. Nay có Bạch Tiêu Tiêu xuất hiện, Hoành Bạch được thời đâm chọc mấy câu: "Tưởng ngươi có vị hôn phu cơ mà, còn thèm khát lệnh bài làm gì? Lòng trung trinh của ngươi sâu đậm thế này đấy hả?"

Bị vạch trần, Bạch Tiêu Tiêu ửng đỏ vành mắt nhưng vẫn cố chấp nói: "Ta không thèm tấm lệnh bài đấy, ta chỉ không thích Yên Khanh hành động như thế mà thôi."

Hoành Bạch mỉa mai: "Đến ta ngươi còn chẳng lừa được thì ngươi còn mơ tưởng sẽ lừa gạt được ai."

Bạch Tiêu Tiêu không đáp.

Hoành Bạch nói: "Thiên Xu vốn đã đồng ý đưa ngươi về tông mông, chẳng qua không ngờ Tạ sư huynh cũng cùng về. Mà người như ngươi thì sao lão dám để Tạ sư huynh nhìn thấy."
Hốc mắt Bạch Tiêu Tiêu đỏ au, bàn tay nắm chặt.

Hoành Bạch hờ hững nhìn xuống cậu ta: "Ta cũng đến là phục ngươi, lòng dạ ngu xuẩn như vậy mà cũng dám thể hiện thẳng thừng trước mắt Tạ sư huynh."

"Ngươi tưởng huynh ấy là ai?"

"Bạch Tiêu Tiêu, ta có thể nói với ngươi rằng, nếu trên đời thật sự có người lừa được Tạ sư huynh thì người đó chỉ có thể là chính bản thân huynh ấy, hoặc do chính huynh ấy tự nguyện bị lừa."

Sau đó Hoành Bạch cầm hộp rời đi, không muốn ở lại cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này thêm một giây nào.

Đằng sau, Bạch Tiêu Tiêu yên lặng rất lâu, rồi cậu ta bỗng mở miệng khe khẽ: "Vì sao các ngươi phải đối xử với ta như vậy?"

Hoành Bạch giật khóe mắt.

Bạch Tiêu Tiêu dùng tay áo lau nước mắt: "Tất cả tủi nhục ta phải gánh chịu đều chỉ vì ta đã cứu tiền bối sao?"
Hoành Bạch giật khóe miệng.

Cậu ta đã hiểu tường tận vì sao Thiên Xu phải bỏ trốn.

Trước khi khuất bóng Hoành Bạch lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ tất cả tủi nhục của ngươi không phải do ngươi tự làm tự chịu? Lại nói, với công lực Tử Tiêu để lại trong cơ thể ngươi, ngươi đã chiếm được cơ hội mà người thường phải trải qua muôn vàn khổ nạn sinh tử mới may ra có được. Ngươi còn bất mãn cái gì."

Bạch Tiêu Tiêu khựng lại, lẩm bẩm: "Công lực của tiền bối Tử Tiêu?"

Kiếm của Hoành Bạch buông thõng xuống chân, cậu ta ôm chiếc hộp đựng ánh kiếm rời đi và không quan tâm Bạch Tiêu Tiêu thêm nữa. Một trưởng lão tông Vong Tình như Hoành Bạch đã sớm nhận ra rằng, cơ duyên chuyển mình thành phúc hay họa thì phải xem may mắn.

Hoa đào bạt ngàn trên thung lũng đã rụng sau khi Tạ Thức Y rời khỏi. Những cành đào trơ trụi lỉa chỉa lại đưa phái Hồi Xuân trở lại nguyên hình tàn lụi ban đầu của nó, dường như màn mưa hoa đào ngày ấy chỉ là một giấc mộng hão huyền.
Ngồi trên đá, Bạch Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đập vào tầm mắt vẫn là mảnh đất xám xanh chật chội, bó hẹp tầm nhìn, bó hẹp suy nghĩ.

Một chiếc lá khô rơi lên mái tóc, cậu ta nhìn theo phương hướng Hoành Bạch đã rời đi.

Nơi đó là... châu Nam Trạch.

*

Tạ Thức Y ngồi tại ghế cao trên đài ngọc trong điện Ngọc Thanh. Một chú chim ong bay ngang qua rừng hoa mơ rừng rực, qua gió tuyết nguy nga, rồi đậu bên bàn tay hắn.

Hắn đưa tay, chú chim ruồi mổ nhẹ lên móng tay của hắn.

Trong cung điện mênh mông, tin truyền âm được mã hóa tầng tầng lớp lớp vang lên đầy lạnh lẽo.

"Minh chủ, chúng ta đã gϊếŧ xong những người ngài dặn xử lý."

"Tần Trường Phong và Tần Trường Thiên nhà họ Tần; Tiêu Lạc Nhai và Tiêu Thành Tuyết nhà họ Tiêu; Ân Quan và Ân Hiến tông Lưu Quang. Toàn bộ hồn đăng đã tắt."
Tạ Thức Y khẽ động ngón tay. Con chim ong tan thành tro bụi, bị gió cuốn đi.

Bàn tay hắn hợp cầm kiếm, cũng hợp cầm bút, có điều, đầu mũi kiếm nơi nơi là xương trắng, đầu nét bút chỗ chỗ là sát tâm.

Vải trắng bịt mắt, áo tuyết tinh tươm, tóc đen buông rủ, tất cả tô điểm cho vẻ cao quý mà hờ hững tựa thần tiên trên người hắn.

Rất ít người hiểu được, đôi tay của vị thần tiên không nhiễm bụi trần này đã nhuốm máu bao người.

Ngủ hết một ngày một đêm mà Ngôn Khanh lúc tỉnh dậy vẫn cảm thấy eo mỏi lưng đau, quả nhiên chín nghìn chín trăm bậc thang mây không dành cho người phàm tục. Sau khi chấp nhận số phận, Bất Đắc Chí đã học được cách tự tìm kiếm niềm vui cho riêng mình- giờ nó đang nghịch đất nghịch tuyết phía góc tường.

Trong mái tóc rũ rượi, Ngôn Khanh vừa ngáp ngoạc mồm vừa đi chân trần ra ngoài.
Bất Đắc Chí dùng cánh ôm chặt tóc y: "Lạnh quá lạnh quá, bao giờ mới ngớt tuyết vậy?!"

Ngôn Khanh uể oải đáp: "Chuyện này phải xem tâm trạng phong chủ rồi."

Y vừa tiến vào chính điện, chuông thanh đồng bốn phía đã đồng loạt reo vang.

Tạ Thức Y có vẻ không hề ngạc nhiên.

Ôm Bất Đắc Chí đứng trên thềm cửa cung điện, ngẩng đầu nhìn đối phương ngự tại ghế cao, Ngôn Khanh bỗng chốc bần thần.

Kỳ thực từ rất lâu về trước, y đã cảm giác Tạ Thức Y là kẻ đã ngấm tà vào xương. Dù cho tương lai hắn không gieo họa xuống nhân gian thì cũng không thể trở thành người tốt được. Chẳng ngờ, hắn lại có thể trở thành Tiên Tôn Độ Vi khoáng đạt thanh cao như bây giờ.

Thấy y đã thức giấc, Tạ Thức Y liền đứng dậy, bước xuống, vạt áo hắn trùm lên bậc thềm như phủ tuyết: "Đến hồ lạnh thôi."
Ngôn Khanh: "Ờm."

Bọn họ đi qua hành lang dài treo đầy chuông thanh đồng, lả tả đầy hoa mơ và tuyết trắng.

Có lẽ Ngôn Khanh ngủ nhiều đâm mê muội, nên mới có thể thốt ra một câu ma xui quỷ khiến sau khi đã liên tục liếc nhìn Tạ Thức Y: "Tạ Thức Y, sao ngươi lại giúp ta?"

Y không thể cắt nghĩa mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Mà câu hỏi này của y như muốn xua tan tầng sương mù mỏng manh trong tâm trí kia.

Và buộc hai người phải tỉnh táo lại sau những ngày dài xa cách.

Tạ Thức Y bình tĩnh nói: "Vì sao lại hỏi câu này."

Ngẫm nghĩ một hồi, Ngôn Khanh thật thà đáp: "Vì muốn biết câu trả lời."

Tạ Thức Y yên lặng chốc lát, sau đó hắn khẽ cười và nói bằng giọng điệu khó dò: "Ngôn Khanh, rất hiếm người có thể có được câu trả lời từ ta, mà không phải trả giá."

Ngôn Khanh im lặng nắm cánh Bất Đắc Chí. Có lẽ khoảng thời gian vừa rồi họ đã chuyện trò quá thản nhiên, thản nhiên như thể thời gian lội ngược đưa họ về những tháng năm xưa chưa từng li biệt.
Vì vậy, khi Ngôn Khanh nhảy ra khỏi ảo tưởng ấm áp được duy trì một cách có chủ ý này, thì Tạ Thức Y cũng hiển nhiên theo đó trở lại với thái độ lạnh lùng của bản thân trong hiện tại.

Ngôn Khanh: "Trả giá?"

Tạ Thức Y hờ hững đáp: "Hồ lạnh nằm trong từng hoa mơ, ta chờ ngươi ở ngoài."

Ngôn Khanh không thuận theo hắn: "Giá là gì?"

Thấy đối phương bám sống bám chết, Tạ Thức Y hời hợt trả lời: "Nếu thật sự muốn biết, thì hãy trả lời ta ba câu hỏi."

Ngôn Khanh: "Hả?"

Tạ Thức Y thoạt trông có vẻ vô cùng kiên nhẫn và dung túng với từng lời nói cũng như hành động của Ngôn Khanh, nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa hắn là một người có tính cách dịu dàng. Mà trái lại, Tạ Thức Y nguyên bản, xưa giờ đều là một kẻ có tính áp chế mạnh mẽ.

Hắn cất giọng rõ ràng mà bình lặng: "Vì sao không rời khỏi phái Hồi Xuân? Vì sao lại ra tay trong bí cảnh động hư? Và vì sao, lại cố chấp với vấn đề này như vậy."
Vì sao không rời khỏi phái Hồi Xuân?

Nếu tha thiết muốn ngắm cảnh châu Nam Trạch, thì hẳn sẽ rời đi ngay khi sống lại.

Vì sao lại ra tay trong bí cảnh?

Cố tình giả ngu, cố tình che giấu bản thân mình, để rồi cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Vì sao lại cố chấp với vấn đề này như vậy?

------- Nguyên nhân ta giúp đỡ ngươi, quan trọng đến vậy sao?