Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 99: Tìm người có giọng hát cao




Lúc trước cô có nghĩ đến, nếu như sau này sinh con thì sinh một đứa con gái, sau đó mặc đồ mẹ con với mình ra ngoài, lớn lên thì ăn mặc phải giống cô, cùng nhau đi dạo đi ăn như bạn bè vậy, như thế cũng không tồi.

Nhưng bây giờ, cô không có tâm tư nghĩ đến những điều này, bởi vì góa phụ Kiều rất khó giải quyết.

Những người khác cũng xem như đồng ý hết rồi, chỉ có bà ta hơi khó.

Cô đến bốn, năm lần đều bị từ chối, lý do thì vô cùng kỳ quặc.

Tô Tô nằm dài trên chiếc giường ấm áp của mình là suy tư, quả thực không nghĩ ra được cách øì thì cô mở chiếc ba lô lớn của mình ra tìm linh cảm.

Không ngờ, cô lục thấy một chiếc khăn quàng màu đỏ.

Cô sợ lạnh nên lúc đầu mang khăn đến, nhưng vì có một chiếc khăn màu khác vẫn chưa quàng bao giờ, hơn nữa lúc mua cũng không quá đắt, chỉ là cô thích chữ Trung thêu trên đó nên mới mua về.

Nếu như đã không dùng thì tặng người ta vậy, không chừng bà ta sẽ đồng ý.

Mặc dù nói chuyện này không liên quan đến mình, nhưng cô cũng muốn mọi chuyện đều hoàn hảo nhất có thể.

Vì thế, cô lén lút mang khăn quàng đến nhà góa phụ Kiều, hôm nay chỉ có một mình bà ta, đang ngồi trên giường may giày đấy.

Phải nói là góa phụ Kiều này trông vẻ bề ngoài cũng không tệ, ít nhất là nhìn trông trẻ hơn mẹ Lận nhiều.

Nhìn thấy cô đến thì bà ta nói:

"Ban đầu bảo cô ở nhà chúng tôi, cô không chịu, bây giờ lại chạy đến thường xuyên như vậy. Nếu như đến nhà chúng tôi thì tốt biết bao, cũng không cần bị nhà họ Lận ăn hời."

"Tôi với Lận Xuyên đã kết hôn với nhau rồi, không tồn tại cách nói ai ăn hời ai. Hôm nay đến cũng một lần nữa mời bà xuống núi, tôi biết bây giờ thời tiết lạnh, mọi người đều muốn ở nhà không thích ra ngoài, khăn quàng cổ này bà cầm lấy mà dùng, ít nhất có thể giữ ấm." Tô Tô cũng rất biết cách tặng quà, cho dù chưa bước vào xã hội nhưng cô cũng làm vài công việc rồi, có vài chuyện vẫn có thể học được.

Góa phụ Kiều vừa nhìn thấy chiếc khăn quàng này thì liền thích ngay, hơn nữa bà ta cũng biết Tô Tô người ta là người thành phố, có tiền, đồ đạc mà cô đưa chắc chắn không tôi. Bà ta đưa tay ra sỜ sỜ, trên mặt nở một nụ cười, nói:

"Thế này thì ngại lắm..."

"Ai bảo dì có chất giọng này chứ, mọi người đều thích lắm đấy. Nhưng mà, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết thôi, nếu như nhiều người biết thì tôi cũng không tặng nổi." Tô Tô ngại ngùng nói.

"Được được, chuyện này nhất định không có người thứ ba biết. Chỉ là chiếc khăn quàng này tốt như vậy, mua bao nhiêu tiền thế."

Bà ta mở ra xem thử, phát hiện đó còn là lông cừu, ấm thật.

"Hơn mười tệ nhỉ, tôi không nhớ rõ nữa."

Hơn một trăm tệ đấy, thật ra cũng không phải là quá rẻ.

Nhưng mà, cả ba lô đồ đạc đó đều là đồ mà cô dự định dùng trong một năm, cho nên giá tiền đều không thấp hơn một trăm tệ.

"Cái gì, mười tệ? Số tiền này sắp đủ chúng tôi dùng trong một năm rồi." Góa phụ Kiều tấm tắc vài tiếng, cảm thấy trân quý hơn rồi.

Tô Tô cười nói: "Dì biết trân quý là được rồi, thế ngày mai chúng ta bắt đầu luyện hát, thế nào?"

"Được thôi, dù sao cũng không có chuyện øì."

Góa phụ Kiều bây giờ lại rất lanh lẹ, nhận quà xong thì lập tức đồng ý.

Tô Tô thở phào một hơi, đứng dậy định về nhà, góa phụ Kiều xuống giường tiễn cô, vừa mở cửa ra thì thấy thằng con lưu manh nhà mình đi vào.

Nhìn thấy Tô Tô, con trai góa phụ Kiều ngây người, sau đó nói: "Đây không phải đồng chí Tô sao, ngồi thêm chút nữa äi."

Tô Tô lắc đầu nói: "Thôi, tôi còn phải về ăn cơm nữa đấy."

"Chân Chí Cường, cái thằng này, lại chạy đi đâu rồi?" Góa phụ Kiều tức giận trừng mắt nói.

"Đợi đã, dì gọi anh ấy là gì?"

"Chân Chí Cường, sao thế?" Góa phụ Kiều nói.

Bây giờ Tô Tô trừng mắt còn to hơn cả góa phụ Kiều, cô nhớ trong sách có viết rằng lúc nữ chính làm ăn từng gặp phải khó khăn, không ngờ lúc này lại gặp được đồng hương khi đang làm thanh niên tri thức, đồng hương này lúc đó đã có hai cửa hàng châu báu, là một nhà giàu mới nổi điển hình.