Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 93: Diện mạo mới của phụ nữ




"Bảo con đi thì đi đi" Mẹ Lận trừng cậu một cái, sau đó Lận Hải chỉ có thể đưa Tô Tô qua bên đó.

Tô Tô cũng bất đắc dĩ đấy, cô chỉ có thể xuống giường đến chỉ bộ thôn.

"Mẹ nói rồi, bảo em lát nữa qua đón chị về."

"Không cần đâu nhỉ."

"Nghe lời mẹ vậy, nếu không bà ấy đánh đấy."

"Ồ ô."

Thật ra không cần phải đưa đón như vậy, không chỉ là đến chi bộ, mà ngay cả về nhà cũng phải có một người ở bên.

Vốn di cô còn tưởng là do Lan Xuyên dặn dò, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy mẹ Lận quả thực là quá quan tâm đến mình rồi.

Không cho cô làm gì cả, còn rất cẩn thận dè dặt đối với cô. Đặc biệt là lúc sau khi tuyết rơi, đường khó đi, thậm chí cô muốn tự làm ấm giường cùng cũng không cho. Như thế này có hơi kỳ lạ rồi, có phải hay không thì lát nữa về hỏi thử?

Sau khi đến chi bộ thôn, cô phát hiện bên này đã có rất nhiều người ngồi đó, có bí thư, còn có đại đội trưởng, sau đó còn có chủ nhiệm phụ nữ cũng ở đây, ngoài cô ra, còn có vài nữ thanh niên tri thức đều có mặt, bao gồm nữ chính.

Sau khi Tô Tô đến, bí thư nói: "Đồng chí Tô, cô đến rồi à, mau ngồi đi."

Tô Tô ngồi xuống, sau đó bí thư nói:

"Bây giờ phụ nữ có tri thức, có danh vọng trong thôn đều đã đến kha khá rồi, bây giờ tôi sẽ bàn bạc một chút về việc tổ chức hoạt động gì?"

Ý gì vậy?

Tô Tô cười hỏi: "Có hoạt động đón Tết gì sao?"

Dù sao cũng là người học đại học ra, có tiết mục sẽ có hoạt động là truyền thống dân tộc, không chừng trong thế giới xuyên sách này cũng có.

Dẫu sao, nguồn gốc liên quan đến hiện thực mà.

Bí thư lập tức nói rõ đầu đuôi câu chuyện, thì ra hai năm gần đây thành tích thu hoạch tốt, công xã nhận được sự tuyên dương của lãnh đạo cấp trên.

Nhưng không may, vì một chuyện phụ nữ bị lừa gạt buôn bán tìm lại nhà của mình mà lãnh đạo cấp trên cảm thấy vùng này quả thực không tôn trọng phụ nữ, cảm thấy phải nâng cao địa vị của phụ nữ lên.

Vì thế nên có hoạt động đón Tết này, gọi là: Diện mạo mới của phụ nữ.

Yêu cầu mỗi thôn đều tổ chức các chị em phụ nữ biểu diễn một tiết mục, không nhiều, chỉ một tiết mục, sau đó đến lúc đó còn cho điểm.

Thôn đạt giải không chỉ có phần thưởng, đến lúc đó phân chia lương thực, sẽ lấy một ít lương thực cho các phụ nữ đạt giải, và sẽ trao bằng khen cho chi bộ thôn đó.

Thời đại này là thời đại mà có vinh dự là có tất cả, cho nên mọi người đều rất tích cực.

Nhưng mà, phụ nữ nông thôn cả ngày đều ở nhà, có thể có năng lực biểu diễn gì được, hơn nữa bình thường bảo họ đến công xã mua ít đồ cũng mua không được, chứ đừng nói là tham gia tiết mục gì, vì thế lúc này các thôn đều rất tích cực nhưng mà lại không có cách dẫn dắt những người phụ nữ này, những người phụ nữ này cảm thấy ở nhà đắp chăn tốt hơn, không ai muốn đi tham gia tiết mục gì đó cả.

Dưới tình hình như thế này, mọi người đã quyết định mở cuộc họp này, cố gắng có thể nghĩ ra được chủ ý gì.

Thì ra là như thế, Tô Tô nghe xong thì gật gật đầu, nói: "Tôi mới đến, chưa biết gì cả, mọi người bàn bạc đi."

Nhưng mà, Tần Duyệt Duyệt lại ở bên nói: "Đồng chí Tô tốt nghiệp đại học rồi, nhất định có đề nghị gì đấy, đợi cô đến chính là muốn hỏi thử ý kiến của cô."

"Tôi không có ý kiến gì cả, dù sao đây cũng là chuyện của thôn."

"Bây giờ cô cũng gả đến thôn này rồi, làm như không liên quan đến mình như vậy có chút không hay nhỉ?"

Tần Duyệt Duyệt cười nói, nhưng mà sau lưng lại đang ép Tô Tô biểu đạt thái độ.

Tô Tô cười nói:

"Phải đấy, tôi là người thôn này, cô cũng là người thôn này mà. Không phải mọi người cùng nhau nghĩ cách sao, ở đây tôi là người nhỏ tuổi nhất, nên tôn trọng ý kiến của mọi người, cô nói có phải không, thanh niên tri thức Tần."