Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 63: Cũng phải tắm rửa một chút




"Không phải, em đang nghĩ anh tắm rửa kỹ thật, đều rửa hết rồi sao?" Ngay cả chỗ đó cũng rửa rồi?

"„" Lận Xuyên đổ nước vào phòng vệ sinh rồi mặc đồ vào đi ra ngoài.

"Nào nào nào, để em trai nhắc nhở anh một chút, chỗ khác có thể không rửa, nhưng chỗ ngày mai anh dùng thì nhất định phải rửa sạch nha, đây là đại sự đấy."

"." Lận Xuyên chau mày không thèm để ý đến anh ta.

"Cô gái đó.." Anh ta còn muốn nói, kết quả bị Lận Xuyên cho một đấm trước ngực.

Anh ta ho nhẹ vài tiếng, cảm thấy bản thân suýt chút nữa không thở được rồi, có cần phải xấu hổ như vậy không, đàn ông với nhau nói những lời đó không phải rất bình thường sao.

Còn Lan Xuyên đã xách chậu, sầm mặt bỏ đi rồi, giữa đàn ông nói những lời thô tục đó thì bình thường, nhưng nhắc đến cô thì không được.

Lúc đàn ông khác đang nói, đầu óc của anh ta nhất định không sạch sẽ, cho nên anh cực kỳ ghét những lời như thế.

Thật ra anh cũng hiểu, bởi vì Tô Tô quá ưu tú, cho nên đàn ông mới có chút giả tưởng, giống như bản thân anh lúc đầu.

Nhưng bây giờ cô là vợ sắp cưới của anh rồi, chưa kết hôn mà tính chiếm hữu của anh đã càng ngày càng lớn.

Nó lớn đến nỗi khiến anh cũng không ngờ đến, mà anh lại không muốn thể hiện ra, sợ làm vợ sắp cưới sợ anh.

Anh tắm rửa xong, người dễ chịu rồi, sau đó vào nhà lấy cái gương, rồi mượn ánh sáng của đèn dầu để cắt lại bộ râu của mình. Anh sờ không còn đâm tay thì mới thôi cắt, còn con trai dì cả lại nói:

"Quả nhiên đàn ông sắp kết hôn thì thích làm đẹp."

"Ngủ äi."

Anh bỏ gương xuống rồi lên giường, mấy con người nằm cùng một chiếc giường nên hơi chật, nhưng mà ngày mai anh không cần chen chúc với họ nữa, còn có thể ôm cô vợ thơm thơm mà ngủ, vừa nghĩ đến đây thì anh liền cảm thấy tự hào.

Nhưng mà một đám thanh niên nằm với nhau, ai mà ngoan ngoãn ngủ yên, vì thế họ nói với nhau về sự nghiệp rồi đến tình yêu, cuối cùng là hôn nhân.

Con trai dì cả hỏi Lận Xuyên: "Hai người yêu nhau rồi cưới sao?"

"„" Hình như không phải, vẫn chưa yêu đương thì đã sắp đặt hôn sự rồi lập tức kết hồn. "Nghe người ta nói, hôn nhân trải qua hai, ba năm yêu nhau mới xem là bền vững." Con trai dì cả nằm trên giường nói.

Con trai nhà cậu cả không có bụng dạ øì, anh ta ngồi dậy nói:

"Nói bậy, nói như cậu, lúc trước Lận Xuyên với thanh niên tri thức đó không phải cũng quen lâu đó sao, nhưng người ta vừa lên đại học thì liền thay lòng đấy thôi."

"Nhưng cuối cùng cũng có tình cảm." Tốt nhất làm loạn hôn lễ, hoặc là để Lận Xuyên kết hôn với thanh niên tri thức đó.

Nhưng nếu như họ thật sự không có hi vọng thì anh ta có lễ cũng có thể đi tìm sinh viên đại học kia.

Đáng tiếc, Lận Xuyên người ta kiệm lời, không hề tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người họ, đợi đến khi họ nói đến khan cả cổ thì phát hiện anh đã ngủ rồi. Mới chín giờ tối, ngủ sớm như vậy làm gì?

Bọn họ nghĩ lại thì hiểu rồi, anh như vậy là muốn mai dậy sớm kết hôn đấy.

Không còn cách nào khác, bọn họ cũng đều yên lặng ngủ.

Chớp mắt đã đến sáng hôm sau, Tô Tô nghe thấy động tĩnh thì cũng tự thức dậy. Hôm nay cô kết hôn rồi, nhưng không có người giúp đỡ, cô chỉ có thể tự mặc quần áo, mang giày, trang điểm.

May mà những năm đại học cô đã quen với điều này rồi, cô chọn một chiếc áo len bó sát và một chiếc váy dài quá đầu gối mà chưa bao giờ mặc ở trong hộp, rồi xỏ vào một đôi bốt da.

Bên ngoài là áo khoác lông vũ màu vàng đất, trước đây có màu vàng mơ nhưng sau khi mặc đã ngả sang màu vàng này. Tuy nhiên, nhìn trông vẫn rất thịnh hành.