Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 53: Thích không?




Thấy sắp đến cổng thôn rồi, cô cảm thấy thế nào cũng phải trêu ghẹo một chút, cô liền ở trên xe lừa lắc lư một cái, muốn ngồi cùng hàng với nam xứng. Kết quả lúc này con lừa đột nhiên kêu lên một tiếng, chân trượt một cái, cả người cô ngã xuống dưới.

Lận Xuyên phản ứng cực nhanh, ôm người cô lại và kéo lên.

Cứ như thế Tô Tô nằm trong lòng người đàn ông, đè lên chân của anh.

".." Đột nhiên có người đẹp nằm trong lòng, Lận Xuyên có chút ngây người.

Tô Tô vùng vẫy một hồi không ra được, cô đỏ mặt giải thích: "Chân, chân em hơi tê."

"Ừm." Anh đáp một tiếng rồi đỡ cô lên một cách rất máy móc.

Mặc dù đã thành công ngồi cùng hàng với nam xứng rồi, nhưng Tô Tô suýt mất mạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó cô chú ý thấy sao tay người đàn ông bên cạnh lại nắm thành quyền, cô không khỏi gọi một tiếng:

"Lận Xuyên, em làm anh bị thương rồi sao?"

Nhìn thấy cơ thể Lận Xuyên cứng đờ, anh không quay đầu lại mà nói: "Không có."

Còn lâu anh mới thừa nhận mình bị cô thúc cùi chỏ vào Tiểu Xuyên Xuyên, mặc dù bây giờ nó vừa đau lại vừa cảm thấy có một chút thoải mái, dù sao cũng không phải quá yên tĩnh.

Cũng may là mặc quần cotton, nếu không bị nhìn thấy thì xấu hổ lắm.

Đặc biệt là bây giờ hai người còn ngồi cùng một hàng, anh không dám động đậy một chút nào.

"Có phải anh thấy chỗ nào không thoải mái không?”

"Không có."

"Thế thì anh động đậy một chút đi?"

Không dám động không dám động.

"Lận Xuyên, anh sẽ không ghét em đấy chứ?"

"Không, anh không ghét em, anh... thích em." Một khi kích động, thì anh liền nói lời trong lòng ra.

Đột nhiên được tỏ tình, vốn di Tô Tô vẫn đang đắn đo, bây giờ cô ngây người, sau đó đột nhiên ôm mặt nói:

"Ai, ai muốn anh thích chứ?" Sau đó cô quay người lại, không để ý anh nữa, nhưng nghe câu trả lời này thì vẫn rất vui.

Lận Xuyên thích mình đấy, thế cô còn tức giận gì chứ, trực tiếp mừng thầm được rồi.

Không dễ gì xe lừa về đến nhà họ Lận, Tô Tô vừa xuống xe thì thấy me Lan bảo Lan Xuyên đi đón họ hàng chuẩn bị đến, vì thế Lận Xuyên lập tức xuất phát đi lại. Mẹ Lận xách đồ đạc đi với Tô Tô vào nhà:

"Họ hàng đến là dì cả và dì út của Xuyên Tử, có cả con cái gia đình họ nữa, ở rất xa, không dễ gì mới đến một chuyến. Cậu của nó sợ là không đến được rồi, viết thư đến nói là bị ngã gãy chân, nhưng mà con của cậu ấy cũng có đến."

""

"Lát nữa họ đến, sợ là trong nhà rất chật chội, cháu chào hỏi mọi người rồi để Lận Xuyên đưa cháu ra nhà sau nghỉ ngơi, đem đồ qua đó luôn, dù sao thì ngày mai cũng tổ chức tiệc rượu ở đó."

"Cháu biết rồi a."

Tô Tô cảm thấy rất cảm kích, không ngờ mẹ Lận cũng nghĩ cho mình nhiều như vậy.

Lận Hải với cha Lận cùng nhau mang cái gương ra nhà sau, còn bảo Tô Tô đi theo xem thử muốn đặt ở đâu.

Tô Tô không nhiều mưu trí như Tần Duyệt Duyệt, cũng không nghĩ là sẽ nhờ họ làm việc giúp mình.

Đến nhà sau, cô tìm một nơi mình thích rồi bảo họ đặt gương xuống, sau đó cô lùi ra sau đứng, quả nhiên có thể nhìn thấy chân của mình, trông cũng không tồi.

Lận Hải nhìn cô vài cái, sau đó nói: "Chị, sắp trở thành chị dâu của em thật sao?"

Tô Tô cười nói: "Phải đấy, không hoan nghênh?"

"Không, không phải." Lận Hải gãi gãi đầu, cậu cảm thấy thật ra Tô Tô làm chị dâu của cậu cũng khá tốt.

Chủ yếu là vì cậu thường xuyên phải đi làm việc giúp thanh niên tri thức Tần đó, mỗi lần đi cô ta nói hay lắm, nhưng tiếc là không hề làm gì cả. Cậu làm việc ở đó, cô ta thì ngồi nhìn hóng mát, thậm chí cũng không tìm cho cậu ngụm nước để uống.