Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 50: Tuyệt Đối Không Được Cười




Tô Tô có chút phấn khích, sau đó trực tiếp mua cái gương bên trên còn có dòng chữ màu đỏ đó. Mặc dù có hơi to và rộng, không có kiểu hẹp và dài như hiện đại, nhưng đặt thấp một chút thì chắc có thể soi hết người được.

Thời nay mua đồ đúng là khó khăn quá.

Nhưng đợi chen ra được thì cô vừa nhìn Lận Xuyên cột gương lên xe vừa nói: “Thái độ của họ đúng là không tốt, suýt chút nữa em tức giận rồi.”

Kết quả cô nhìn thấy lúc cúi đầu xuống, Lận Xuyên lại cười một cái, nói ra thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười đấy, nên không khỏi tò mò hỏi: “Anh cười gì thế, em tức giận anh vui sao?”

“Không có, chỉ là cảm thấy em không hung chút nào.”

“Em rất hung đấy.”

Tô Tô tỏ vẻ đáng yêu, còn đặc biệt làm một tư thế gồng tay để thể hiện mình thật sự hung dữ, và rất cường tráng.

Nhưng mà, Lận Xuyên đã xoay người đi rồi.

“Em nói cho anh biết, anh đừng cười đấy, tuyệt đối không được cười, nếu không em sẽ hung dữ cho anh xem.” Cô chạy qua muốn xem nụ cười của Lận Xuyên, kết quả lại bị anh kiểm soát rồi.

Sự khác biệt về chiều cao đáng yêu nhất đã xuất hiện, sau khi đầu của cô bị anh ấn giữ lại, cho dù cô vươn tay ra như thế nào cũng không chạm vào được Lận Xuyên người ta.

Tức quá đi, muốn cào anh quá.

Vì thế tay cô đổi sang tư thế cào, nhưng vẫn không cào tới.

Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói có chút nhẹ nhàng và trầm thấp vang lên: “Ngày mai cho em cào.”

Tô Tô nghe mà cả người cứng đờ, ngày mai không phải là ngày kết hôn của họ sao, cho nên ý của anh là……



Ôi mẹ ơi, không nhìn ra được, thì ra nam xứng này lại rối loạn như vậy. Vậy mà, vậy mà bảo cô cào anh.

Vào ngày kết hôn, vào lúc nào phụ nữ mới cào người chứ.

Tô Tô bùng nổ ngay tại chỗ.

Sau đó cô nhìn Lận Xuyên đến hợp tác xã mua bán xếp hàng mua đồ khác, cô có một sự thôi thúc muốn cào chết anh.

Làm sao cô biết được, thật ra Lận Xuyên người ta không có nghĩ nhiều như thế, ý của anh chính là đợi sau ngày mai, hai người trở thành vợ chồng rồi, đến lúc đó cho dù cô muốn cào anh như thế nào cũng được, một cách quang minh chính đại.

Nhưng tiếc là, một người xem rất nhiều cuốn sách ngôn tình như đồng chí Tô Tô đây, nghĩ xiêu vẹo rồi.

Sau đó còn tràn đầy sự kỳ vọng nữa.

Dẫu sao thì người ta lúc học đại học đã “ăn mặn” rồi, nhưng mà cô đã tốt nghiệp, thi nghiên cứu sinh xong rồi vẫn còn độc thân. Nói không muốn thì đó là giả, nhưng mà chỉ là chưa gặp được cái người khiến cô có cảm giác. Bây giờ gặp được rồi, thế thì còn gì để đắn đo chứ, lên là xong rồi.

Vừa nghĩ đến cái này thì cô cảm thấy mình thật sự phải nghiêm chỉnh với cuộc hôn nhân này rồi. Đầu tiên ít nhất phải trang điểm bản thân xinh đẹp một chút, may mà cô có đem theo đồ trang điểm, cộng thêm đồ áo lót gì đấy cũng phải là đồ mới. Nhưng mà không được mặc tiên tiến quá, sợ nam xứng sẽ dò hỏi.

Đầu óc cô rối loạn, không lâu sau nam xứng đã quay lại, anh cũng đặt từng thứ đồ lên xe, những thứ này đều là đồ dùng để nấu cho ngày mai. Đợi sau khi di chuyển đồ đạc xong, đột nhiên anh lấy một thứ gì đó ra đưa cho Tô Tô, sau đó mở dây lừa rồi lên xe.

Cái gì thế, mềm mềm.

Cô giật mình, lấy ra xem thử, một túi kem dưỡng da nhân sâm trông rất có cảm giác cổ điển.

Lận Xuyên với vẻ bề ngoài là một trai thẳng như vậy mà lại mua đồ này cho cô, thật sự khiến người ta quá bất ngờ rồi.