Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 393: Phiên ngoại - Từ diễn thành thật 4




"Anh sợ bọn họ tiến vào." Cao Cấm cởi thắt lưng của anh, nói: "Nhưng mà em cắn anh nhiều thêm mấy cái."

"Hả?"

"Bảo em cắn thì cứ cắn đi."

"Được, được rồi." Sao trước đây không cảm thấy tên này dọa người như thế, sau này mình còn phải sợ anh sao?

Đột nhiên tóc mái được vén ra.

Cao Cấm quay lưng về phía máy theo dõi, vẻ mặt nhu hòa còn ấm áp, nói: "Tư vị của em thật sự khiến người ta vừa dính là nghiện."

"Mẹ nó.." Lận Hiểu Thần vươn tay đánh anh, nhưng mà bị người ta mặc quần áo vào ôm tới toilet trên thuyền, sau đó lại ôm trở về giường, làm một trận.

"." Lan Hiểu Thần cảm thấy, chỉ sợ sau này không thể làm anh em, chỉ có thể làm kẻ địch.

Cô thật sự rất muốn đánh tên này một trận, nhưng mà không có sức lực.

Có lẽ cô bị làm tới phục, thật sự phục tên này.

Dù sao không có nhiều đàn ông có thể lực như vậy, cô nghiêm trọng hoài nghỉ sau khi xuống thuyền hành động, anh có tay chân rụng rời không làm gì được kẻ địch hay không.

Đến lúc đó khi về bộ đội nói, đừng nói là chỉ lo tự mình xăng bậy, sau đó nhiệm vụ thất bại.

Tưởng tượng đến chuyện này, cô cảm thấy không còn mặt mũi.

"Cắn."

"Cắn chết anh."

Lận Hiểu Thần cắn thật, nhưng mà cô phát hiện một chuyện, đó chính là người đàn ông này càng cắn anh càng hăng hái là sao đây?

Hai người ở trong phòng lăn lộn ba ngày, ba ngày này đám bắt cóc không xem máy theo dõi.

Bởi vì có lễ người anh em này thật sự gặp được ớt cay nhỏ, bả vai đều bị cắn thành như thế.

Mà người anh em này cũng là loại người ngoan cố, xem ra không thu phục người phụ nữ kia thì sẽ không dừng tay.

Mà Lận Hiểu Thần ở bên trong cũng không chịu nổi, cô nhỏ giọng nói với Cao Cấm: "Không được, cậu mà như vậy tôi thật sự không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ."

"Ừm, hôm nay làm giả. "

"Hả?" Có thể làm giả vì sao lúc trước không làm?

Nhưng mà giả thì phải kéo chăn lên chứ? Bọn họ cũng coi như là nghỉ ngơi một ngày, sau đó thuyền tới bến.

Khi bọn họ tiếp xúc với người mua Lận Hiểu Thần đã gửi định vị, rất nhanh đồng chí bộ đội tới vây quanh nơi này.

Đám người này đều là đám bỏ mạng, bọn họ giãy giụa liều mạng, còn muốn bắt con tin.

Nhưng những người này hơn nửa bị Cao Cấm thả chạy, không có cách nào bọn họ phải bắt Lận Hiểu Thần.

Mà hai bọn họ thân thủ không tệ, thật sự bắt được hai tên bắt cóc.

Nhưng đột nhiên có một tên bắt cóc lao tới, muốn đâm Lận Hiểu Thần một nhát.

Mà Cao Cấm lập tức đứng ra chắn trước người Lận Hiểu Thần, sau khi bị đâm một nhát còn quay đầu bắn một phát súng vào tên bắt cóc kia.

Lận Hiểu Thần đỡ lấy anh nói: "Cao Cấm, Cao Cấm, cậu không sao chứ?"

"Có khả năng sắp chết, Hiểu Thần, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, nếu anh chết em nhớ rõ giữ lại huyết mạch cho anh, anh cố gắng nhiều ngày như thế không thể uổng phí."

"Cậu câm miệng."

Lận Hiểu Thần tức tới mức muốn đâm anh một nhát, nhưng mà biết được hiện giờ anh đang gặp nguy hiểm. Sau khi nhiệm vụ kết thúc Cao Cấm được đưa tới bệnh viện, tuy sau đó người được cứu trở về nhưng bị thương tới phổi, e rằng không thể tiếp tục phục dịch trong bộ đội.

Anh cảm thấy hơi buồn bực, bởi vì không thể ở trong bộ đội chứng minh phải tách ra với Lận Hiểu Thần.

Nhiều năm như thế, anh chưa từng tách ra khỏi cô thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ không quen.

"Này, cậu đang nghĩ gì thế? Sợ chuyển nghề sao?”

"Ừm, bởi vì như thế em sẽ không ở bên cạnh."

"Cao Cấm."

"Anh thật lòng."

"Tôi chuyển nghề với cậu."

"Cái gì?" Cao Cấm có chút không nghe hiểu, anh đứng dậy khỏi ghế nhìn Lận Hiểu Thần, trong khoảng thời gian này dường như cô gầy đi không ít.

Có phải vì anh vẫn luôn ở bệnh viện cho nên cô lo lắng, lúc này mới gầy đi hay không?"