Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 346: Hối hận




Chủ yếu là dùng điện thoại của đơn vị làm buôn bán không tốt lắm, nhưng nhà mình có điện thoại cũng tiện hơn nhiều.

Nghe điện thoại mới biết Bạch Linh Linh sắp sinh, vì thế cơm cũng không ăn vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Cô ấy thảm hơn cô nhiều, Thường Dược Tiến đi làm nhiệm vụ còn chưa trở về, cho nên chỉ có cha mẹ cô ấy ở bên cạnh.

Đợi khi tới người đã tiến vào phòng sinh, vốn đã nói mang thai vất vả phải từ chức làm y tá, nhưng mà cô ấy vẫn tăng ca tới khi sắp sinh chỉ nghỉ ngơi mấy ngày.

Đừng nhìn bề ngoài mảnh mai, nhưng thật ra là kim cương nhỏ.

Tô Tô cảm thấy, đứa nhỏ nhà cô ấy lợi hại như thế, có lẽ là con trai.

Nhưng đợi hơn một tiếng sau, bác sĩ ôm một đứa bé gái ra.

Cũng may đứa nhỏ trông giống Bạch Linh Linh, còn tưởng con gái sẽ giống cha cơ.

Quả nhiên gen của bọn họ không tệ, đều đánh bại đàn ông.

Nhưng mà gần đây Tô Tô vẫn hơi sầu, bởi vì tuy con trai sinh ra giống mình, nhưng mà gần đây càng ngày càng giống Lận Xuyên.

Thậm chí có người vừa nhìn, đã lập tức nhận ra thẳng bé là con của Lận Xuyên.

Chuyện này đâu thể trách được, dáng vẻ của đứa bé còn có thể thay đổi.

Bạch Linh Linh nhanh chóng được đẩy ra, cô ấy nhìn thấy Tô Tô câu đầu tiên nói chính là:

"Bảo Lận Xuyên đánh Thường Dược Tiến một quyền giúp tôi, dùng lực chút."

"Được, tôi liên lạc được với anh ấy chắc chắn bảo anh ấy đánh, cô yên tâm đi." Cô chắc chắn sẽ truyền lời giúp cô ấy, hơn nữa nói không chừng Lận Xuyên sẽ đánh thật.

Lúc này Bạch Linh Linh mới yên tâm ngủ, mẹ và dì của cô ấy tới trông cô ấy, cho nên Tô Tô đi trở vê.

Ngày hôm sau Lận Xuyên thật sự chủ động liên lạc với cô, sau đó cô hỏi: "Thường Dược Tiến ở ngay bên cạnh anh à?”

"Ừ"

"Bạch Linh Linh nói, bảo anh đánh Thường Dược Tiến một quyền giúp cô ấy, hay là anh đánh đi"

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Tối qua, cô ấy sinh con gái."

Lận Xuyên ngây ngốc, sau đó nói: "Em đợi một lát." Anh không cúp điện thoại, đột nhiên lao đi đánh Thường Dược Tiến một quyền, trực tiếp đánh người ta nghiêng đầu sang một bên.

Thường Dược Tiến lớn tiếng nói: "Lận Xuyên, đang yên đang lành sao anh lại đánh tôi."

Lận Xuyên căn bản không để ý tới anh ta, lại cầm điện thoại nói: "Đánh rồi."

"Anh, anh đánh thật à? Da thương anh ấy đến lúc đó trở về Bạch Linh Linh sẽ đau lòng."

"Nên đánh, ai bảo anh ta không làm tròn trách nhiệm của một người chồng." Lận Xuyên mới nói tới đây Thường Dược Tiến như đoán được gì đó, vội vàng nói: "Có phải Linh Linh xảy ra chuyện gì không? Mau nói đi."

Hiện giờ anh ta lo lắng cho vợ mình nhất.

Lận Xuyên nói: "Tối qua Bạch Linh Linh sinh con gái ở bệnh viện."

"Cô ấy thì sao, cô ấy có chuyện gì không."

"Người không sao, có lẽ bây giờ đã xuất viện." Cũng may không cần sinh mổ, thời đại này không biết kỹ thuật sinh mổ có được không.

Tô Tô ở bên kia nói xong, bọn họ đều nghe được.

Thường Dược Tiến nghe thấy thế thì kích động kêu to, sau đó nói: "Cô ấy, cô ấy có lời gì muốn nói với tôi không."

"Có, cô ấy bảo Lận Xuyên đánh anh." Tô Tô nghe được giọng nói ở bên kia, vì thế cười nói.

Thường Dược Tiến lại lớn tiếng nói: "Đáng đánh, Lận Xuyên anh mau đánh tôi cái nữa."

Lận Xuyên nói: "Anh tránh ra."

Anh còn muốn nói chuyện với vợ mình, đứng như cây cột ở đây làm gì, nhớ vợ mình thì tự mình gọi đi, nhưng mà sẽ bị trách mắng.

Đây cũng là chuyện không có cách nào, cho nên biết chuyện này anh mới đánh thay Bạch Linh Linh một cái.

Thân là quân nhân không thể ở bên vợ mình nhìn cô vượt qua cửa ải khó khăn của nhân sinh, không thể nhìn thấy con gái sinh ra, đúng là nên đánh, vừa rồi anh đánh vẫn còn nhẹ, phải khiến Bạch Linh Linh đau lòng mới được.

Nhưng mà ngày hôm sau Tô Tô đi thăm Bạch Linh Linh cũng nói chuyện này với cô ấy, lúc trước khi ra khỏi phòng sinh còn làm thế nào cũng phải đánh, hôm nay có tỉnh thần nghe chồng mình bị đánh thì rất đau lòng.

"Ách, đánh có mạnh không?"

"Đau lòng à, cũng không mạnh lắm, chỉ mũi bị đánh ra máu thôi."

Bạch Linh Linh có chút hối hận.