Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 319: Tống Lão Tam hẹn hò 5




"Hả?"

Có bạn gái?

Không phải nói lão đại thương nghiệp vẫn luôn không hẹn hò, nhớ thương nữ chính bạch nguyệt quang trong lòng, sau đó còn cho nữ chính tất cả tài sản sao?

Sao lại hẹn hò rồi?

Hẹn hò là chuyện tốt, như vậy sẽ không vì nữ chính mà đi tìm đường chết nữa.

Trái tìm mẹ già của Tô Tô thả lỏng, nói:

"Vậy sao, vậy thì tốt quá. Đúng rồi, đây là tư liệu tôi gửi cho xưởng trưởng các ông đừng quên đưa cho anh ay ông cứ nói là nhân viên kỹ thuật Tô tới đưa cho anh ấy là được."

"Tôi biết rồi, hóa ra là nhân viên kỹ thuật." Ông cụ đáp một tiếng, sau đó cầm lấy túi văn kiện.

Tô Tô cũng không ở lại lâu lập tức lái xe trở về nhà, hôm nay Lận Hải và Hình Nhã tới đây ăn cơm, ăn cơm xong bọn họ phải đi dọn dẹp nhà cửa, ngay cả Lận Xuyên cũng muốn đi, cho nên cô phải ở nhà trông đứa bé.

Trước khi trở vê mua con cá nhỏ một cân, có thể nấu ăn. Sau đó lại mua ít thịt, dùng để xào rau.

Đều là người nhà mình, cho nên chỉ cần làm hai món là được.

Về đến nhà xong cô cho đứa bé bú rồi đi nấu cơm, đối với một người phụ nữ có người giúp trông con mà nói, hiện giờ cô thà nấu cơm cũng không muốn chiếu cố đứa bé trong đệm lót kia.

Hiện giờ đứa bé rất bướng bỉnh, đứa bé luôn muốn đứng dậy, vì thế giãy giụa suốt trong lòng người lớn.

Sau đó sức lực của Tô Tô nhỏ, ôm đứa bé ở trong tay như xách con khỉ.

Giãy dụa tới giãy giụa lui không giữ được, khiến người ta rất tức giận.

Nấu cơm nhẹ nhàng hơn nhiều, nấu cơm, xào hai món ăn.

Vừa làm vừa nói: "Lận Xuyên, em nhìn thấy trung tâm thương mại có nồi cơm điện, em muốn mua một cái về, nấu cơm bớt việc hơn nhiều."

"Được, em làm chủ, nhưng mà thứ đó dùng tốt không?" Chưa từng nghe nói nhà ai dùng.

"Dùng tốt." Dù sao cô sẽ dùng.

"Vậy em mua đi, tên nhóc này sao con không thành thật một chút, cứ muốn nhảy lên bàn như vậy."

"Giống anh, khi con nhỏ em rất ngoan." Tô Tô nói. ".." Lận Xuyên không nói gì, du sao không giống Tô Tô thì chỉ có thể giống anh.

"Cháu trai cả, chú hai tới rồi, mau tới cho chú hai ôm." Lận Hải vừa tới là ôm đứa bé, đừng nhìn trước đây ghét bỏ tên nhóc này, nhưng mà ôm sắp được hai tháng nên có tình cảm.

Hình Nhã đặt đồ Lận Hải xách lên bàn, nói: "Đây là bộ đồ em mua cho Chiến Chiến, bằng vải bông, mùa đông có thể mặc trong phòng."

"Ừm." Lận Xuyên gọi Tô Tô một tiếng.

Người nhiều anh không muốn nói chuyện, trực tiếp trốn đi nấu cơm thu dọn bàn, sau đó Tô Tô cảm ơn Hình Nhã.

Cô nhìn tã giấy Lận Hải lấy ra, hỏi: "Thứ này bán chạy không?”

"Cũng tạm, hiện giờ người thành phố lấy băng vệ sinh sẽ kèm theo mười mấy bao này, cũng bán được hết."

"Tuyên truyền còn chưa được tốt, nếu là mùa hè mọi người đều mặc cho đứa bé sau đó đi ra ngoài dạo một vòng, nhất định sẽ bán chạy hơn hiện giờ. "

Tô Tô thay cho con trai, sau đó đặt lên chăn được trải qua, trong phòng đốt lửa nên nóng, để trần cũng không sợ bị lạnh.

Nhưng mà đứa bé hiếu động tay chân vung loạn, không lật được người còn hừ hừ hai tiếng, vẫn cố găng dậy. Hình Nhã nhìn cảm thấy buồn cười, nhìn bọn ho có thể trông đứa bé Tô Tô đi ra ngoài đặt bàn.

Nhưng không ngờ tới khi ăn cơm vậy mà Hình Nhã nói:

"Chị dâu, em muốn xin nghỉ việc ở xưởng đồ hộp, sau đó đến nhà xưởng của Lận Hải làm. Ồ, không phải vì chuyện gì khác, chính là cảm thấy nhà xưởng của bọn chị có thể phát triển, mà xưởng đồ hộp tuy là nhà nước, nhưng hiện giờ có lúc không phát nổi tiền lương."

Mọi người đều cảm thấy đơn vị nhà nước rất quan trọng, cô ấy thương lượng với Lận Hải xong cậu đồng ý, nhưng cần hỏi một câu xem chị dâu có đồng ý hay không.

"Được, nhà xưởng của chúng ta thuộc về việc nhẹ không mệt, sau này hai đứa học được tay nghề có thể mở phân xưởng. Dáng vẻ này, có thể hoàn toàn có được sự nghiệp của mình, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống."

Tô Tô nghĩ rất tốt, nhà xưởng này làm tốt sớm muộn gì cũng phải mở rộng kinh doanh, đến lúc đó chắc chắn sẽ mở phân xưởng, tranh thủ cho em trai mình cũng không có hại.