Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 312: Lấy lễ đính ước 3




Dì Diệp không nói gì, Lận Hải nghĩ như vậy chỉ vì rất coi trọng Hình Nhã, bọn họ là người nhà mẹ đẻ nên vui vẻ mới đúng.

Vì thế mọi người ăn cơm xong, Lận Hải đưa Hình Nhã trở vê.

Trên đường về, Hình Nhã nói:

"Đồng chí Lận Hải, tuy anh coi trọng em khiến em rất vui. Nhưng mà nhà em vốn cũng ở nông thôn, khi em còn nhỏ từng sống ở nông thôn một khoảng thời gian. Cũng không coi thường người dân lao động khốn khổ, anh cũng đừng nghĩ em cao quý cỡ nào."

"Chuyện hôm nay là lỗi của anh, anh nhận sai."

"Em cảm thấy hôm nay chị dâu anh giáo huấn đúng, anh trở về nên xin lỗi chị dâu và anh cả anh."

"Ừm, em nói rất đúng, lát nữa anh chắc chắn sẽ xin lỗi."

Sau đó bị đánh một cái.

Hình Nhã tiến vào ký túc xá vẫy tay với cậu, Lận Hải cảm thấy mình chưa trưởng thành, là đàn ông còn không hiểu nhiều bằng cô gái người ta.

Vì thế sau khi về nhà thật cẩn thận nhìn thoáng qua Tô Tô, sau đó nói: "Chị dâu rất xin lỗi, vừa rồi em đã làm không đúng. A Nhã đã dạy dỗ lại em, em mới ra khỏi thôn nên có chút phiêu."

"Em cũng biết mình phiêu à, có phải ngày nào đó sẽ cảm thấy cha mẹ mình cũng không có bản lĩnh gì, sau đó cả đời không trở về làng hay không?" Lận Xuyên ném gáo múc sang một bên, xắn tay áo lên nói.

Lận Hải vội vàng vòng tới bên kia bàn nói: "Anh cả, có chuyện gì từ từ nói, người văn minh không ra tay."

"Con mẹ nó ai là người văn minh, nếu hôm nay anh không đánh em đau, sớm muộn gì cũng có ngày em quên mất tổ tông." Lận Xuyên còn có thể không bắt được em trai mình sao, vươn tay ra nắm lấy cổ áo cậu xách qua đánh.

Tô Tô không ngờ tới Lận Xuyên đánh thật, vừa rồi còn tưởng anh chỉ nói đùa mà thôi.

Cũng may đứa bé ở trong phòng ngủ, cho nên không nhìn thấy anh như vậy.

Nhưng cô hoảng sợ, vội nói: "Đừng đánh thật. "

Sau đó nhìn Lận Xuyên nắm cổ áo em trai mình, đánh cậu co rụt cổ lại, nói: "Anh cả, em không dám nữa, anh đừng vả mặt."

".." Đã đến lúc này cậu còn muốn mặt mũi, đây là sợ bị Hình Nhã thấy đúng không?

"Anh thay cha mẹ đánh em." Lận Xuyên lại đánh hai cái, xem ra chưa hả giận. "Vậy anh còn vì chị dâu không cho cha hút thuốc thì sao." Lận Hải đúng là muốn bị ăn đòn mà.

Tô Tô có chút không muốn quản.

"Anh là vì tốt cho cha, hút thuốc có hại cho cơ thể em không biết à." Lận Xuyên đúng lý hợp tình nói.

Hai anh em đánh nhau, sao khiến người ta không thể nhìn thẳng như vậy?

Cô cảm thấy mình không kéo được, vẫn nên về phòng trông đứa bé thì hơn.

Lận Xuyên chắc chắn sẽ không nương tay, Lận Hải cũng không có can đảm đánh trả, cùng lắm là phản bác mấy câu, sau đó bị đánh mạnh hơn một chút.

Vẫn luôn bị đánh khoảng mười phút, Lận Xuyên nói: "Sau này trở về, em dám đối xử với cha mẹ không tốt xem anh đánh em không."

"Em không dám, chắc chắn không dám." Lần này Lận Hải ngoan hơn nhiều, sau đó nói: "Vậy em đi tìm chị dâu xin lỗi."

"Đi đi." Lận Xuyên thu thập Lan Hải xong muốn thu dọn nhà cửa.

Lận Hải lặng lễ đi tới cửa phòng đặt đứa bé, sau đó đi vào nói: "Chị, chị dâu, vừa rồi em làm sai, hay là chị đánh em một trận đi?"

"Đánh thì không cần, lúc trước chị đã từng nói Lận Đồng Hà cũng phạm tật xấu như vậy, cho nên anh ta không bình đẳng ở trong hôn nhân. Cho dù người phụ nữ mà em tìm cao quý cỡ nào xem thường quê nhà hay là nhà em, em cũng không thể tự mình xem thường chính mình."

"Em biết sai rôi, A Nhã không xem thường nhà chúng ta."

"Cho nên, em còn không thông thấu bằng cô gái người ta. Nếu cô ấy thật sự coi thường, đã không đính hôn. Ngay cả cha mẹ em đều coi thường, em cho rằng cô ấy có thể xem trọng em sao?"

"Vâng, chị dâu chị nói có đạo lý."

Lận Hải quyết định sau này sửa, nhưng mà cậu còn muốn nói chuyện khác, nói: "Chị dâu, nghe nói chị muốn mua nhà cho em, có nhiều tiền như vậy ư? Không phải là bọn chị mới mua nhà xong sao?"