Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 300: Nhanh mở cửa




Có thể nói Tần Duyệt Duyệt là người thông minh, cô ta vừa nói như vậy lập tức đắp nặn ra hình tượng một cô gái ngoan hiền. Cái gì mà vì cha mẹ mình cúc cung tận tụy, đến cuối cùng còn bị cha mẹ hại.

Mọi người vừa nghe, đều bắt đầu có chút đồng tình cô ta.

Lận Xuyên vẫn đứng một bên hút thuốc, ánh mắt như mắt sói nhìn mẹ Tần, khiến mẹ Tần như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, nói:

"Con mau mở cửa ra, không nể mặt mẹ cũng phải nể mặt hai đứa em trai con chứ."

"Từ nhỏ con vẫn luôn nhường bọn họ, bởi vì bọn họ con không có biện pháp học hết cấp 3. Vất vả lắm mới dựa vào nỗ lực của mình thi đại học, mẹ còn nhớ rõ khi con về nhà ý nghĩ đầu tiên của hai người là gì không, là nhường suất học đại học của con cho em trai. Nếu không phải giới tính khác biệt, tuổi của nó còn nhỏ chỉ sợ hiện giờ con cũng không được học đại học." Tần Duyệt Duyệt vừa nói vừa khóc nhưng không mở cửa.

Mẹ Tần bị dọa đành phải chạy trốn, bởi vì không vào được nhà ở thành phố X bà ta lại không quen ai, nếu lại không vào được nhà thì bà ta chỉ có thể chạy trốn. Nhưng mà Lận Xuyên lại nói: "Nếu bà chạy trốn chính là chạy án, đến lúc đó tội nặng thêm một bậc."

Lần này mẹ Tần thật sự hối hận vì đi tìm Lận Xuyên giúp đỡ, bà ta đúng là có bệnh chữa loạn, hoàn toàn không ngờ tới bây giờ trốn cũng không phải ở lại cũng không xong, chỉ trong nháy mắt khóc ra.

Nhưng mà Lận Xuyên đứng một bên lạnh lùng nhìn, mãi đến khi người của cục công an tới mới nói chuyện của mẹ Tần ra.

Cũng không đến mức bắt người vào tù, chỉ mang đi hỏi chuyện sau đó cảnh cáo, nếu lại đến cổng lớn nhà người ta uy hiếp thì thật sự bắt vào tù.

Mẹ Tần làm tới làm lui không tìm được biện pháp, chỉ có thể bảo Tần Duyệt Duyệt đòi tiền Lận Đông Hà nhiều hơn.

Muốn ly hôn thống khoái là không có khả năng, tiền phải đòi nhiều bọn họ mới có cuộc sống tốt.

Lận Đông Hà thật sự cho Tần Duyệt Duyệt 500 tệ, sau đó nhà ở cũng cho cô ta, số tiền này đủ học xong đại học.

Đồng thời phí sinh hoạt cũng tuyệt đối không ít, coi như là đã đủ quan tâm.

Mà Tần Duyệt Duyệt chỉ cho mẹ cô 100, hơn nữa cũng chặt đứt quan hệ mẹ con, sau này sẽ không về nhà nữa.

Mẹ Tần bị đuổi đi xong thì đứng ở cửa mắng, nhưng cuối cùng vẫn tức giận rời đi.

Mà mấy tháng sau cha Tần cũng bị định ra hình phạt, cố ý đả thương người phán 5 năm, đã không nhẹ.

Những chuyện này Tô Tô đều nghe Lận Hải nói, ngày đầy tháng có thể ra ngoài cô tắm rửa sảng khoái trước một cái, sau đó đi tới nhà xưởng nhìn một lát.

Dù sao Lận Đông Hà còn chưa xuất viện, không biết nhà xưởng thế nào.

Nhưng thật sự là không trâu bắt chó đi cày, Lận Hải chưa từng học quản lý, còn không có bằng cấp vậy mà chống đỡ được nhà xưởng.

Cậu cũng không lớn tuổi, sau này đúng là tiền đồ vô lượng.

Lận Hải vừa thấy chị dâu tới thì vô cùng nhiệt tình giới thiệu sự phát triển của nhà xưởng sau này, còn nói tháng này có chút tổn thất, cho nên hiệu quả và lợi ích không quá ổn định.

"Có thể duy trì là tốt, chị tin Lận Đông Hà sẽ nhanh chóng trở lại." Đang nói Lận Đông Hà ở bên ngoài đi vào, trên đầu anh ta còn quấn băng gạc, bên cạnh còn có Quan Chấn Đông.

Anh ta nhìn thấy Tô Tô thì cười nói với cô: "Ồ, cô Tô cô cũng ở đây à."

Béo hơn nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu. Tô Tô gật đầu, sau đó nhíu mày nói: "Hiện giờ nhà xưởng có Lận Hải là được, anh nghỉ thêm mấy ngày cũng không có người đuổi anh tới đây."

"Không được, lúc trước Lận Hải nói muốn khai phá sản phẩm mới, tôi không thể lại nằm." Trong chuyện hôn nhân anh ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian xử lý, cuối cùng sau này có thể toàn tâm toàn ý xử lý chuyện nhà xưởng.

"Được, vậy anh tự mình cẩn thận, không thoải mái thì nghỉ ngơi một lát. Lận Hải, em làm nhiều một chút, đừng để anh hai em nhọc lòng."

"Vâng."