Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 297: Nháo ly hôn 4




Hơn nữa với dáng vẻ không biết xấu hổ này, nếu nói uyển chuyển cô ta cũng không nghe hiểu.

"Sao cô có thể nói như thế, vì sao lần nào cô cũng không thể tâm bình khí hòa ở chung như vậy?"

"Còn trách tôi ư, sao cô không nghĩ cô làm những chuyện gì xấu xa ở sau lưng tôi. Tôi nói chuyện không dễ nghe, nhưng tôi làm người không có vấn đề gì."

"Cô... Hôm nay tôi tới cầu xin các cô giúp đỡ, chẳng lẽ các cô hi vọng tôi ly hôn với Lận Đông Hà như thế ư." Tần Duyệt Duyệt khóc lóc nói.

"Hi vọng, nếu cô bảo Lận Xuyên đi tôi tin anh ấy tuyệt đối không khuyên một câu, thậm chí sẽ bảo Lận Đông Hà lập tức làm chuyện này, dong dài như thế tính là đàn ông cái gì."

Sau khi Tô Tô nói xong Lận Hải cũng mở miệng nói: "Còn cần anh cả tôi đi làm gì, mọi người ở nhà đợi, em đi nói với anh hai."

Sau khi cậu nói xong thì rời đi, Tân Duyệt Duyệt hoảng sợ đuổi theo sau.

Không vì chuyện khác, hiện giờ cha mẹ cô ta nhốt Lận Đông Hà ở trong nhà vẫn luôn khuyên nhủ anh ta, nếu Lận Hải đến đó chẳng phải lửa cháy đổ thêm dầu sao? Nhưng mà cô ta đâu theo kịp bước chân của Lan Hải, nhưng mới ra khỏi cửa nhà họ Lận thì nghe thấy cửa đóng lại, sau đó bên trong còn cài then vào.

Đây là không chào đón cô ta cỡ nào mới làm như thế?

Chần chừ một lát Lận Hải đã đi tới nhà cô ta, vậy mà cửa khóa lại từ bên ngoài.

Cậu không khỏi cười mỉa, vì khiến Lận Đông Hà không ly hôn bọn họ đúng là lao lực tâm cơ.

Nhưng mà sau khi cậu nhảy từ tường đất thấp vào sân xong, thì thấy được cảnh tượng đáng sợ, vậy mà toàn thân Lận Đông Hà là máu nằm trên đất, mà tay cha Tần thì cầm một cái gậy dường như vô cùng sợ hãi, mẹ Tần đã khóc to.

"Ông, hai người.." Lận Hải không dám tiến lại gần, cậu trực tiếp nhảy ra khỏi tường kêu to: "Giết người."

Sau đó chạy tới buồng điện thoại bên tổ dân phố gọi điện báo cảnh sát.

Đợi đến khi Tần Duyệt Duyệt mở cửa xong cả người đều choáng váng, cô ta kêu sợ hãi ngồi xổm trên đất.

Lúc này cha Tần run rẩy chạy tới nói:

"Cha vì con mới đánh nó một cái, ai ngờ đánh hôn mê như vậy. Chuyện này con gánh đi, cha còn cả nhà phải nuôi." Sau khi nói xong thì nhét cây gậy dính máu vào trong tay Tần Duyệt Duyệt, xoay người chạy đi.

Mẹ Tần cũng nói:

"Con ngoan ngoãn nhận tội đi, cha con là trụ cột nhà này, con là hàng phải bù thêm tiền nên gánh chịu tội danh này. Hơn nữa người cũng chưa chắc sẽ chết. Cho dù chết, con cũng phải nhận."

Sau khi nói xong bà ta chạy đi với cha Tần.

Trước mắt Tần Duyệt Duyệt tối sam, cuối cùng cô ta cũng biết những lời cha mẹ nói lúc trước đều vì tốt cho cô ta là lừa người, lúc này mới biết hóa ra bọn họ đều ích kỷ như thế.

Ném gậy trong tay đi, vừa định đi xem Lận Đồng Hà có sao không thì thấy có hàng xóm bắt cha mẹ mình trở vê.

Nhưng bọn họ vẫn cứ nói:

"Không phải chúng tôi, chúng tôi không giết người, là cô ta, là Tần Duyệt Duyệt giết. Cô ta đánh chết chồng mình, các người bắt cô ta đi."

Tần Duyệt Duyệt nhìn cha mẹ mình trong lòng bi thương, lúc này mới nghĩ tới cả đời này chân chính tốt với mình có khả năng chỉ có Lận Đông Hà.

Cô ta vội vàng đi qua xem Lận Đông Hà có sao hay không, ấn động mạch cổ của anh ta mới biết người vẫn còn sống.

"Đông Hà, là em có lỗi với anh." Hoàn toàn tỉnh ngộ, cô ta lập tức khóc rống lên. Lúc này Lan hải gọi cả xe cứu thương của bệnh viện tới, mọi người giúp đưa Lận Đông Hà tới bệnh viện, Tần Duyệt Duyệt cố chấp đi theo.

Mà cha cô ta còn nói: "Con chạy cái gì, còn không mau nói với bọn họ người không phải cha mẹ giết, để cha mẹ về nhà."

Lận Hải kinh ngạc nhìn bọn họ một cái, nói: "Các người trợn mắt nói dối à?"

"Cậu nói linh tinh gì thế, là Tần Duyệt Duyệt giết, Tần Duyệt Duyệt con điếc sao?" Cha Tần kêu rất to.

Lúc này Lận Xuyên đi ra, anh tới gọi Lận Hải trở về ăn cơm, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn như vậy mở miệng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Mọi người đều vô cùng tin tưởng công an và quân nhân, cho nên nói chuyện bọn họ nhìn thấy cho anh nghe.