Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 286: Chỉ sợ đến lúc đó em lại luyến tiếc




"Khi đám Lận Sơn còn nhỏ anh từng chăm sóc, những chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề." Lận Xuyên giặt sạch đệm lót mới thay, rửa sạch tay xong vỗ lưng con trai mình để đứa bé tiếp tục ngủ.

Nhưng mà tên nhóc thối này không chịu, cho dù thế nào cũng phải ăn một chút mới ngủ tiếp.

Tô Tô không có cách nào ngồi dậy ôm đứa bé nói: "Sau này tên nhóc này không hiếu thuận em sẽ ấn thằng bé trên đất đánh."

"Chỉ sợ đến lúc đó em lại luyến tiếc." Lận Xuyên nhẹ nhàng sờ soạng gương mặt nhỏ của bà xã mình, gần đây chịu lăn lộn tiều tụy hơn không ít, còn béo hơn.

Chắc chắn là dạo này cô không soi gương, nếu thấy dáng vẻ này của mình chắc chắn sẽ khóc.

Nhiều người thích cái đẹp, có con thì hoàn toàn không thèm để ý chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại cô vì cái nhà này mà hi sinh quá lớn, Lận Xuyên không biết nên báo đáp cô thế nào mới tốt.

"Anh nhìn em làm gì?" Tô Tô sờ soạng mặt mình.

"Anh cảm thấy, em chưa từng xinh đẹp như bây giờ." Lận Xuyên vô cùng nghiêm túc nói. "Sao em cảm thấy anh không phải đang khích lệ em xinh đẹp, mà đang châm chọc em nhi? Em biết, hiện giờ rất xấu."

"Không, thật sự không xấu." Lận Xuyên lập tức nhảy tới sau lưng cô ôm chặt cô, ở bên người phụ nữ như vậy cả đời anh hạnh phúc đến mức nào.

Nhưng anh không biết, mình ở trong sách xui xẻo cỡ nào.

Tô Tô không để ý tới anh, dù sao anh không chê mình thối vậy thì cố ý rúc vào trong lòng anh.

Hai người cứ dựa sát vào nhau ngủ như thế, sáng sớm hôm sau Lận Xuyên đưa đứa bé đã thay tã mới cho mẹ mình, sau đó dọn dẹp một chút thì về bộ đội.

Đợi Tô Tô tỉnh lại, ngoại trừ mẹ Lận ôm đứa bé ngồi trên đất vừa dỗ vừa hát làn điệu không biết có nguồn gốc từ đâu ra thì người khác đều đi rồi.

"Cháo của con để trong nồi nóng ấy."

"Vâng."

"Phía dưới có chút thịt gà, không bỏ nhiều muối, con ăn chút đi."

"Con cảm ơn mẹ."

Có mẹ thật tốt, ít nhất có thể có cơm ăn gì đó.

Đợi ăn cơm xong thì phát hiện khóe miệng mẹ Lận không biết mọc mụn từ lúc nào, cô không nhịn được hỏi một câu:

"Mẹ, mẹ nóng trong người sao?" Nghĩ thấy cũng phải, chỉ sợ từ trước tới nay bà ấy chưa từng rời khỏi thôn nhiều ngày như thế, cho nên hỏa vượng là chuyện bình thường.

"Cũng không có gì, mấy ngày là khỏi thôi." Mẹ Lận thật sự nhớ nhà, nhưng con dâu cần bà ấy giúp trông đứa bé, mua đồ ăn, sau đó còn phải làm cơm.

Tuy trong nhà cũng thật sự cần nhớ thương, dù sao còn có hai đứa bé đang đi học, nuôi gia súc cũng nhiều, nhưng dù sao đứa bé tương đối quan trọng, cho nên bà ấy không nói gì.

Đến lúc đó vợ lại soi mói thì sao, dù sao đã nói là có cháu nội thì mình tới đây chiếu cố, không thể mở miệng nói suông được.

Nhưng mà Tô Tô đã nhìn ra được mẹ Lận nhớ nhà, buổi tối khi Lận Hải trở về bảo cậu đến bệnh viện nói Bạch Linh Linh đưa cho thuốc bôi ở miệng trở về, nếu không cơm cũng không dám ăn.

Buổi tối Lận Hải cầm thuốc trở về, sau đó nhìn thoáng qua miệng mẹ mình nói thẳng: "Mẹ nhớ nhà đúng không?"

"Có gì mà phải nhớ?"

"Mấy đứa em trai con ở nhà đều không có người nấu cơm, cha con làm việc còn được, nấu cơm thì thật sự không được."

"Con có thể câm miệng được không?"

Mẹ Lận trừng mắt với Lận Hải một cái, sau đó Lận Hải mới nhìn về phía chị dâu mình. Cậu cười ha ha, nói: "Chị dâu chị đừng vội, mẹ hiếm lạ cháu nội của mình sẽ luyến tiếc trở vê. "

Tô Tô không thèm để ý nói:

"Mẹ, con biết mẹ không thể ở nơi này suốt được, thật ra con đã tìm được bảo mẫu rồi, dù sao khi đứa bé đầy tháng thì con phải đi dạy. Bên trường học để con nghỉ thời gian dài như thế chỉ sợ sắp lộn xộn, cũng may cách rất gần, giữa trưa con có thể trở về."

"Cái gì, con sắp phải đi làm rồi sao? Vậy đứa bé để người khác trông có được không?" Mẹ Lận thật sự không yên tâm, nói: "Nếu đứa bé cai sữa thì để mẹ ôm về nhà trông, bây giờ thì không được."