Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 272: Thời điểm giấc mộng tan biến 1




"Anh trêu chọc phiền phức." Đứa bé là của anh, không véo anh thì véo ai?

Cuối cùng Tô Tô cũng hiểu rõ, dở khóc dở cười nói: "Anh đợi lát nữa em lại véo anh, đi một vòng trước."

Lúc này tuy đau nhưng cô vẫn phân rõ phải trái, lại bảo mẹ Lận đi cùng một vòng, sau đó thật sự không chịu được.

Đúng lúc này Bạch Linh Linh cũng tới đây, nhìn cô một cái nói: "Có phải là cô sắp sinh rồi hay không, tôi đi tìm bác sĩ."

Sau khi nói xong thì đi tìm bác sĩ, bác sĩ tới kiểm tra xong thì bảo Tô Tô tiến vào phòng phẫu thuật.

Hơn nữa nói, gần đây cô hoạt động không tệ cho nên sẽ sinh nhanh thôi.

Đây đúng là chuyện vui mừng ngoài ý muốn.

Đợi Tô Tô đi vào xong chỉ một lát sau Lận Hải và Lận Đông Hà đến, sau đó quân tẩu của bộ đội cũng có hai người đại diện tới.

Dù sao tuy Tô Tô không tùy quân nhưng cung cấp công việc cho đám quân tẩu trong bộ đội, đến thăm cô là chuyện bình thường.

Lại một lát sau, giáo viên trong trường học cũng tới, ngay cả Tân Duyệt Duyệt cũng đi theo tới đây xem tình hình.

Mọi người ngồi bên ngoài đợi, bên trong không có âm thanh gì.

Lận Xuyên đi ra ngoài hút thuốc mới tiến vào, anh thật sự rất lo lắng.

Mà cảnh vệ kia còn mua ít kem que cho mọi người, tuy thời tiết không nóng lắm, nhưng nhiệt độ không khí bên trong bệnh viện hơi cao, mọi người cũng đang sốt ruột.

Đặc biệt là doanh trưởng nhà mình, anh ta sợ anh sẽ nổ mạnh mất.

Nhưng trăm triệu không ngờ tới, mọi người còn chưa ăn kem xong thì trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc oa oa vô cùng vang dội.

Lận Xuyên lập tức lao tới phía trước, vợ sinh xong rồi có thể đi ra đúng không?

Kết quả ra ngoài không phải là vợ, mà là một đứa bé được quấn trong khăn.

Lận Xuyên chỉ liếc mắt nhìn đứa bé một cái, vốn không thèm để ý, nhưng khi đôi mắt dời đi thì ngẩn ra một lát lại đời mắt nhìn một cái.

Đứa nhỏ này đúng là giống vợ mình, ngũ quan giống cô y như đúc, quả thật quá giống.

Không chỉ như thế, hiện giờ đứa bé còn đang khóc, có chút mê mang nhìn anh.

Y tá nói mấy câu thấy anh không nghe thấy được thì quay đầu nói với me Lận: "Nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ này hơi thấp, bà có thể ôm một cái được không, phải đặt ở trong lòng ngực."

"Có thể có thể." Mẹ Lận lập tức nhận lấy, mà Bạch Linh Linh tiến lên cởi áo cho bà ấy nói: "Chúng ta ôm về phòng bệnh trước, Tô Tô phải lát nữa mới có thể ra."

"Vì sao?" Lận Xuyên lập tức hỏi, anh sợ Tô Tô gặp nguy hiểm gì đó.

Thậm chí muốn trực tiếp xông vào, nhưng lại sợ mình ảnh hưởng tới bác sĩ cứu người.

Bạch Linh Linh nói: "Dù sao cô ấy cũng phải ở bên trong quan sát một lát, thông thường sinh xong một lát có thể ra."

"Ừm." Lận Xuyên vừa nghe không sao thì an tâm, mà bên kia đám phụ nữ đi theo mẹ Lận trở lại phòng bệnh, mọi người nhìn đứa bé mới sinh đều rất thích.

Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt thì khác, cô ta đứng bên cạnh nhìn một cái nói: "Không giống anh Xuyên Tử chút nào."

Mẹ Lận vốn đang vui vẻ lập tức gương mặt âm trầm, tuy gương mặt nhỏ hoàn toàn giống với mặt Tô Tô, nhưng mà đôi mắt có chút giống con trai, hơn nữa cằm cũng giống.

Vốn đang vui sướng, bị cô ta nói như thế thì không vui.

"Nói như cô từng thấy Xuyên Tử nhà tôi khi còn bé không bằng."

"Không có không có, nhưng mà nghe nói bây giờ đang làm kế hoạch hóa gia đình, sinh con gái sau này muốn sinh con trai cũng không được." Tần Duyệt Duyệt không có ý để nhà họ Lận vui vẻ, cô ta thấy nhà bọn họ vui vẻ thì mình không vui, vì thế lúc nào cũng nói mấy lời rất chua.

Lúc này mẹ Lận mới ai da một tiếng, nói: "Hình như tôi không nghe được y tá nói là bé trai hay bé gái."

"Đúng vậy, vậy mà vội tới mức quên mất." Có quân tẩu đáp.

"Mau nhìn xem." Có người nói.

Thật ra mẹ lận cũng bị đám nhóc trong nhà làm cho nghĩ lệch đi, từ lúc ôm đứa bé ra đã nghĩ rằng là con gái, cộng thêm dáng vẻ giống Tô Tô cho nên gần như trong lòng nhận định chuyện này.

Nhưng mà khi mở khăn ra nhìn thì ngẩn ra, vậy mà là con trai.

Như vậy là nói, bà ấy có cháu nội trai rồi.

"Ai da, là bé trai, gia đình bà lại có thêm sức mạnh rồi." Một quân tẩu nói.