Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 268: Không phải yếu ớt




Hiện giờ bảo cô ưỡn bụng đi tìm nhà ở cũng không có tỉnh lực này, nhưng thật ra có một chuyện khiến người ta vui vẻ, đó chính là di động của cô có thể khởi động.

Sau khi trở về tìm đồ sạc nạp pin xong mới đầu không mở ra, cô phiền não rất lâu, nhưng mà khi rảnh rỗi cô lại lấy ra muốn khởi động máy, ấn một lát vậy mà mở ra được.

Di động ngoại trừ không có tín hiệu không lên được mạng thì đều có thể sử dụng, chức năng chụp ảnh cũng tương đối hoàn hảo.

Cô xóa một số ảnh chụp vô dụng lúc trước, sau đó lén chụp Lận Xuyên hai bức, còn nghĩ sau này sinh cục cưng xong lại chụp mấy bức.

Đợi có máy tính thì có thể lấy ra rửa, coi như nó là camera dùng.

Còn nữ chính gần đây thành thật hơn nhiều, ở trong trường học cũng không náo loạn, quan trọng nhất là khi tới chủ nhật vậy mà cô ta ra ngoài chơi với Lận Đông Hà, xem như là tình cảm tiến triển thêm một bước?

Dù sao cô không hiểu vì sao Lận Đông Hà lại nắm lấy cô gái như cô ta không bỏ, nhưng mà cảm nhận được rõ tuy hiện giờ Lận Đông Hà vẫn luôn ở bên Tần Duyệt Duyệt nhưng đã không còn là anh ta trước đây.

Có lễ tình cảm đã lạnh nhạt, thậm chí không muốn có con với Tần Duyệt Duyệt.

Đàn ông có sự nghiệp xong quả nhiên khác biệt, mà cô nghỉ hè xong thì kiên trì lên lớp hai tháng, sau đó xin nghỉ ở nhà.

Không phải yếu ớt, là Lận Xuyên không đồng ý, anh chủ động xin nghỉ với hiệu trưởng, sau đó bắt cô ở nhà bồi bổ.

Thường ngày anh rảnh rỗi sẽ trở vê xem cô, quả thực là quan tâm một cách thái quá.

Ồ đúng rồi, sở dĩ bảo cô nghỉ sớm một chút hoàn toàn là vì không biết Lận Xuyên nghe được từ đâu, nếu con gái mà sinh con sớm, có khả năng cách hơn mười ngày đã sinh.

Cho nên anh sợ vợ mình sinh con sớm, nên xin nghỉ cho cô ở nhà, như vậy mình cũng yên tâm hơn một chút.

Dù sao trong khu này có nhiều người, đến lúc đó cũng có thể chiếu cố một chút.

Anh vốn định gọi cả mẹ Lận tới, nhưng mà còn hơn một tháng nữa, Tô Tô không cho.

Thật ra mỗi ngày Bạch Linh Linh đều dành thời gian tới đây, giúp cô nghe tim thai gì đó, sau đó còn nói với cô nên chuẩn bị những gì.

"Quần áo hoa nhỏ này thật đẹp."

"Cô thích vậy thì giữ lại đợi tới khi cô kết hôn có đứa bé, sẽ cho cô."

Tô Tô vốn cho rằng Bạch Linh Linh ở bên Thường Dược Tiến không được mấy ngày, nhưng mà không ngờ tới tình cảm của hai người tương đối ổn định.

Thậm chí cha mẹ Bạch Linh Linh cũng đồng ý với hôn sự này, đã chuẩn bị gần xong mua nhà trong thành phố cho bọn họ, chỉ đợi cuối năm kết hồn.

"Được đó, tôi cũng muốn sinh con gái." Vậy mà Bạch Linh Linh vui mừng nói.

"Đúng rồi, tôi bảo cô tìm bảo mẫu giúp tôi cô hỏi thế nào rồi?"

"Ồ, tôi có hỏi cho cô. Trước đây dì Diệp là y tá chiến địa, bởi vì què một chân cho nên mới không có cách nào làm y tá. Nhưng mà chiếu cố đứa bé hoàn toàn không có vấn đề, đến lúc đó cô đi làm tôi bảo bà ấy tới đây trông giúp cô."

"Vậy thì tốt quá, một tháng bao nhiêu tiền?"

"Nói là hai mươi, dù sao phải chăm sóc cả ngày rất khó."

Hai mươi đúng là không ít, nhưng mà Tô Tô không thèm để ý, có thể chiếu cố cục cưng của cô thật tốt là được.

"Còn nữa, không phải là cô nói muốn mua nhà ở thành phố sao?"

"Đúng vậy, cô tìm được chỗ sao?" Bạch Linh Linh là người bản địa, cho nên có chuyện gì tìm cô ấy vô cùng dễ dàng giải quyết được.

"Tìm được rồi, nhưng mà hơi đắt." Dù sao cô ấy biết làm nhà xưởng này hai người bỏ vào không ít tiền, cô ấy cảm thấy có khả năng Tô Tô không chấp nhận được, dù sao còn phải sinh con mời bảo mẫu.

"Bao nhiêu tiền, là nhà như thế nào." Tô Tô có hứng thú, hiện giờ cô đang ngóng trông có thể mua một nhà thuộc về mình, nơi này thật sự quá nhỏ.

Bạch Linh Linh nói:

"Là nhà một người bạn của cha tôi, nhà bọn họ muốn don tới thành phố A, cho nên có ý định bán nhà đi. Trước đây là một phủ đệ của tiểu quân phiệt, nghe nói dùng để nuôi vợ bé. Sau đó được chia cho nhà bọn họ, có năm phòng hai sảnh, sân trước rộng, chiếm diện tích khoảng 300 mét vuông. Không tính sân trên, cha tôi nói hai sân khoảng hơn 70 mét vuông."