Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 263: Hoàn toàn coi như đây là nhà mình




Mẹ Lận cũng không hiểu cho nên không hỏi nhiều, làm rau dại xong thì cũng tới lúc bọn họ phải đi về.

"Đợi tới lúc con gần sinh thì gọi điện cho mẹ, mẹ tới đó trước."

"Con biết rồi mẹ."

Tô Tô hiểu ý của bọn họ là mẹ chồng chăm sóc cháu nội mình rất bình thường, trái lại không cho bà ấy đi mọi người đều không vui.

Hơn nữa cô là tay mơ về chăm sóc đứa bé, cho nên chỉ có thể để mẹ chồng tới.

Nghĩ tới ký túc xá của mình chỉ có một phòng, nếu sinh con sau này mẹ chồng tới thì không có chỗ ở....

Cho nên sau khi trở về nhất định phải bàn bạc với Lận Xuyên một chút.

Lần này bọn họ mang đi bốn năm chục trứng gà mẹ chồng tích cóp, hơn hai mươi quả trứng ngỗng.

Nghe nói ăn trứng ngỗng có dinh dưỡng đối với thai phụ, cho nên mẹ Lận dùng chút vải đỏ khi bọn họ kết hôn đổi, đều để lại cho Tô Tô ăn.

Sau đó là một bình to rau dại muối, trở về sẽ chia. Vất vả lắm mới về nhà, Tô Tô mới nghỉ ngơi một ngày lập tức tới nhà xưởng.

Sau đó cô cảm thấy mình bị vả mặt, Lận Đông Hà hòa giải với người nhà bọn họ không nói gì, kết quả đợi cô mới vào cửa văn phòng thì thấy một người đang ngồi ở đó, đang sửa sang một ít văn kiện, giống như cô ta là nhân viên công tác ở nơi này.

Nhìn thấy cô trở về người nọ còn cười nói: "Đồng chí Tô tới đây, màu ngồi đi, tôi rót nước cho cô."

Hoàn toàn coi như đây là nhà mình.

Tô Tô nhìn văn phòng tự mình thiết kế, bình thường nơi này là nơi cô và Bạch Linh Linh tới sẽ ngồi.

Hiện giờ, dường như trở thành nhà của Tần Duyệt Duyệt.

Cô có chút không vui.

Vừa vặn Lận Đông Hà cũng đi tới, cô mở miệng nói: "Lận Đông Hà, văn kiện trong nhà xưởng chúng ta có thể cho người khác xem từ khi nào thế?"

Trên mặt Lận Đông Hà có chút tiều tụy, nghe Tô Tô nói như thế thì nói: "Là tôi, là tôi không đối chiếu được sổ sách cho nên để cô ấy giúp tính toán một chút."

"Cô ta không phải là người của nhà xưởng chúng ta, hay là anh mời cô ta tới đây giúp?" Một tay của Tô Tô đỡ eo nói. Cho dù bọn họ là ba người cùng nhau làm nhà xưởng, thoạt nhìn không chính quy như vậy, nhưng đây là nhà xưởng của ba bọn họ mà không phải của Tần Duyệt Duyệt.

Hiện giờ cô ta quang minh chính đại ngồi trong văn phòng, còn có dáng vẻ quen thuộc như mình là xưởng trưởng phu nhân, chuyện này là sao đây?

Hơn nữa khi ba bọn họ vất vả xây dựng xưởng sao cô ta không ở đây, lúc này có chút lợi nhuận thì chen chân vào.

Lận Đông Hà đỏ mặt, bị Tô Tô nói thẳng như thế trong lòng cũng có chút tức giận.

Vì thế anh ta nói với Tần Duyệt Duyệt: "Em trở về đi, nơi này không cần em giúp đỡ."

"Nhưng mà anh thật sự rất bận, bằng cấp của Lận Hải không cao không giúp được gì."

Tần Duyệt Duyệt có chút ấm ức nói.

"Cậu ấy không giúp được gì chúng tôi có thể mời kế toán." Tô Tô nói thẳng, không chút khách sáo.

Đều cưỡi lên đầu cô còn muốn cô cho sắc mặt tốt, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tần Duyệt Duyệt nhìn thoáng qua Lận Đông Hà thấy anh ta không nói chuyện thay mình, thì ấm ức rời đi.

Người vừa đi Tô Tô ngồi trên bàn, nói:

"Tôi biết những lời mình vừa nói sẽ khiến anh không vui, nhưng dựa vào nhân phẩm của Tần Duyệt Duyệt tôi không yên tâm để cô ta lượn lờ trong nhà xưởng. Tuy con người tôi dễ nói chuyện, nhưng cũng không cho phép người ta cưỡi trên cổ tôi muốn làm 8gi thì làm. Sở dĩ không truy cứu chuyện trong trường học cô ta tính kế sau lưng tôi, đã xem như nể mặt thân thích, hi vọng anh đừng kéo cô ta tới trước mặt tôi khiến tôi khó chịu."

Mới nói xong Lận Hải đi vào, cậu cười mỉa một tiếng nói:

"Em đều đã nói không cho cô ta tới đây, kết quả người ta vừa khóc vừa nháo anh ta đã dẫn người vào. Chẳng những cho đồ còn để người ta tính sổ sách, giữa trưa và buổi tối còn ở lại ăn. Quả nhiên là vợ chồng, nhà xưởng này đều sắp thành của vợ chồng bọn họ."

Tô Tô vừa nghe tức tới mức hít sâu một hơi, sau đó cô cảm thấy ngực buồn bực.