Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 261: Nghe nói mặc cũ rất tốt




Tô Tô đúng là có chút ngượng ngùng, lúc trước đi còn là dáng vẻ thiếu nữ thanh xuân, lúc này mới bao lâu đã ưỡn bụng trở vê.

Cô thì ngượng ngùng nhưng nhà họ Lận lại vui vẻ.

Mẹ Lận chuẩn bị rất nhiều đồ cho trẻ em, sau đó hỏi cô: "Đứa nhỏ này con định sinh ở đâu?"

Tuy biết rõ không thể trở về sinh nhưng vẫn phải hỏi một câu.

"Con muốn sinh ở bên kia, con quen một người bạn làm y tá, đến lúc đó cô ấy sẽ sắp xếp cho con."

"Đến bệnh viện sinh à, như vậy an toàn hơn. Nhưng mà có lễ trong thành phố không dùng mấy món đồ cũ, mẹ đã thu dọn quần áo khi nhỏ của tiểu tứ ra."

"Hả? Được mà, nghe nói mặc cũ rất tốt." Tô Tô không chê, giặt sạch là được.

Nghe nói đồ cũ rất tốt, sẽ không tổn thương làn da của đứa bé.

Mẹ Lận vừa nghe rất vui, còn nói phải giặt để cô mang đi.

Ăn cơm sáng xong bà ấy lại hỏi một chút tình hình của Lận Hải, Tô Tô nói đơn giản với bọn họ, còn lấy túi đồ ra nói với mẹ Lận: "Đây là đồ nhà máy kia của bọn con sản xuất ra, sau này mẹ sẽ dùng thứ này, tốt hơn giấy vệ sinh nhiều."

"Thứ này rất đắt đúng không, các con vất vả làm ra nên cầm đi bán đi."

"Đây đều là tàn phẩm của dây chuyền sản xuất, mẹ cứ dùng đi."

"Thứ này dùng thế nào?" Mẹ Lận không biết dùng, nhìn cũng chưa từng nhìn.

Tô Tô lập tức giải thích cách dùng cho bà ấy, mẹ Lận vừa nghe sẽ không nát như giấy thì cảm thấy dùng khá tốt.

Còn nói với Tô Tô chuyện xảy ra khi dùng giấy vệ sinh, tóm lại là rất thú vị.

Mà Lận Xuyên thì lúc này cầm sọt nhỏ tiến vào nói muốn dẫn Tô Tô đi bộ một lát, mẹ Lận không vui nói:

"Con muốn dẫn con bé lên núi đúng không?"

"Vâng."

"Trong núi có nhiều thứ, con đừng dọa người ta sợ."

"Sẽ không."

"Còn nữa, con bé là phụ nữ có thai, một số trái cây hái trong núi không thể tùy tiện ăn, con mang về cho mẹ nhìn xem mới có thể ăn."

"Vâng." Lận Xuyên phải đồng ý mãi mới giải cứu được Tô Tô từ trong tay mẹ Lận, hai người dọc theo đường đi vừa nói vừa đi về phía trong núi.

Tô Tô đi bộ một đoạn xa, suốt đường đi Lận Xuyên nắm tay cô đi hái chút nấm trong rừng trước, sau đó lại đi vớt chút tép riu ở bên dòng suối nhỏ.

Không ngờ tới trong núi có nhiều thứ chơi như thế, tuy có nhiều muỗi, còn không dễ đi lắm, nhưng mà cô rất thích cảm giác như vậy.

Giống như đến khu du lịch nào đó trước đây.

Nhưng mà phong cảnh du lịch đều đã trải qua nhân công tu sửa.

Cho dù bạn đến nơi tự nhiên nào cũng đừng mơ hái mấy thứ linh tỉnh như nấm, bởi vì bọn chúng đều phun thuốc, ngay cả sâu và châu chấu gì đó đều không nhìn thấy.

Hiện giờ cô đến đây thấy được, một số chủng loại trước nay chưa từng thấy.

Cái gì mà con dế, cái gì mà châu chấu đủ màu sắc chủng loại, còn có cái gì mà cào cào, con muỗm, vừa bắt thì hai cái chân sẽ bắn tới bắn lui ở trong tay cô trông rất thú vị.

Vừa buông ra còn có thể bay, nhưng mà không có một chút lực sát thương nào.

Tô Tô nhìn Lận Xuyên đứng trong dòng suối nhỏ cầm vợt màu lam vớt tôm sông, trước đây chưa từng nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ có nhiều màu sắc như thế, tất cả đều vì anh.

Ngay lúc này, Lận Xuyên ngẩn ra, sau đó lấy một thứ trong vợt màu lam ra nói: "Đây là cái gì?"

Tuy Tô Tô cách xa, nhưng thấy được thứ sáng lấp lánh trong đống rong anh vớt ra, đó chẳng phải là đi động của mình sao.

Cô lập tức đứng dậy, đi xuống nói: "Đó là đồ của em...

Bõm, một chân giẫm vào trong nước.

Vừa rồi Lận Xuyên không cho cô tiến vào vì sợ cô lạnh, nhưng mà chân mới giẫm vào lập tức phát hiện không lạnh chút nào.

Mà cô đi đôi dép cô mang tới, không lạnh còn không sợ ngấm nước, rất thoải mái.

Đương nhiên càng để ý di động của mình, cô vội vàng cầm lấy lau rong nhìn một lát.

Vậy mà không hỏng gì, vỏ bao quanh di động hơn 20 tệ đúng là đáng tiền.