Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 233: Tôi chỉ nhìn trúng cô ấy




Sau đó ngày hôm qua mới nói xong hôm nay người đàn ông này lại tới tìm cô làm mai, chẳng lẽ lần đầu tiên cô làm mai cho người ta còn chưa bắt đầu đã chú định sẽ phải thất bại?

"Tôi biết tôi không xứng với cô ấy, nhưng mà tôi chỉ nhìn trúng cô ấy." Sau khi Thường Dược Tiến nói xong thì thì Lận Xuyên hít sâu một hơi nói: "Vợ à, em xem nghĩ biện pháp giúp cậu ấy đi, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên anh ta nhìn trúng một ai đó."

Thật ra Tô Tô cảm thấy Thường Dược Tiến này là người đàn ông đáng để phó thác, nhưng mà vết sẹo trên mặt có chút dọa người, con người cũng...

Nhưng mà nghĩ lại Lận Xuyên, trước khi kết hôn là một dáng vẻ, sau khi kết hôn lại là dáng vẻ khác, có lễ có bạn gái mới tốt hơn một chút?

"Hay là thế này đi, tôi hỏi cho anh một chút, anh cũng đừng gấp..."

"Chị dâu, tôi sốt ruột."

".." Vậy mà Tô Tô không biết phải nói gì, sao đột nhiên lại nóng lòng chuyện này.

Lận Xuyên đột nhiên vươn tay, đánh Thường Dược Tiến một cái nói: "Có chút tiền đồ."

Thường Dược Tiến lập tức sửa lời nói: "Cũng không phải quá sốt ruột lắm."

"." Tô Tô vẫn không biết mình nên nói gì, hai tên trai thẳng này cũng quá chọc cười, chọc cười cô không biết là nên cười hay nên an ủi bọn họ một chút.

Người đàn ông nhà mình còn đâm xuyên tim giải thích:

"Vợ à, lão Thường còn lớn hơn anh một tuổi, nói không muốn vợ là giả. Mỗi ngày anh ấy đều muốn cưới vợ, về nhà là đi xem mắt, nhưng đều không gặp được người vừa ý. Vất vả lắm mới gặp được một người, em có rảnh thì hỏi một chút, đến lúc đó có được hay không là chuyện của bọn họ."

"Được rồi, để em đi hỏi một chút." Nhưng mà hai người đàn ông thô kệch bọn họ có lẽ còn chưa biết, y tá kia đừng nhìn là người có vẻ rất gần gũi, gia thế của cô ấy nhất định không đơn giản.

Tô Tô và cô ấy cũng coi như là bạn khá tốt, cho nên từ lời nói của cô ấy biết bình thường cô ấy ăn dùng đều là thứ tốt nhất trong thời đại này, nhất định là gia cảnh không tệ mới có đãi ngộ như thế.

Hơn nữa ở nhà cũng rất được cưng chiều, nếu không không thể vận dụng quan hệ chuyển cô ấy về thành phố X.

Còn xuất thân của Thường Dược Tiến không khác với Lận Xuyên lắm, không được giáo dục cao đẳng gì đó, cũng không có tài sản cá nhân gì.

Được rồi, thật ra nói từ phạm vi rộng hơn hai người xem như là vợ chông công nhân viên, còn rất xứng đôi.

Thấy Tô Tô gật đầu Thường Dược Tiến lập tức yên tâm trở về, mà Tô Tô thì đang suy nghĩ nên nói thế nào với Bạch Linh Linh.

Đúng rồi, đầu tiên là phải hỏi xem người ta có bạn trai hay chưa.

Thật ra trước đây Bạch Linh Linh từng nói gần đây trong nhà tự sắp xếp xem mắt cho cô ấy, nhưng mà cô ấy không muốn đi, cho nên vẫn luôn tránh ở bệnh viện không thích về nhà.

Hôm nay vẫn luôn không tới đây, không phải là đi xem mắt đấy chứ?

Đang nghĩ tới đây Bạch Linh Linh tới, Lận Xuyên lập tức nói: "Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Hoàn mỹ cho bọn họ cơ hội nói chuyện riêng với nhau.

Tô Tô đi bộ một vòng ngồi trên giường, nói: "Sao mặt ủ mày ê như vậy?"

"Cô đừng nói nữa, tôi đồng ý với cha mẹ đi xem mắt. Vậy mà đối phương lại là loại hoa hoa công tử, còn giỏi dỗ phụ nữ. Vừa gặp mặt thì muốn mua quần áo cho tôi, mời tôi ăn cơm, còn mời tôi đi xem phim. Khi xem phim, còn lén nắm lấy tay tôi."

"Cái gì?"

Ở thời đại này còn có hành động như vậy, đây chính là một người đàn ông tùy tiện. "Cho nên tôi đá anh ta, sau đó chạy vê." Bạch Linh Linh uể oải nói: "Tôi rửa sạch tay ba lần."

"Cô mắc bệnh ở sạch à?"

"Không có, tôi chỉ chướng mắt loại đàn ông như thế này. Vừa gặp mặt đã muốn nắm tay con gái, không biết đã nắm tay bao nhiêu người." Bạch Linh Linh là người rất phong kiến.

Tô Tô nghe xong bật cười thành tiếng, sau đó nói:

"Nhìn dáng vẻ cô thích người đàn ông rụt rè một chút, vậy Thường Dược Tiến thế nào, đủ rụt rè hay không? Tôi nói với cô này, doanh trại của bọn họ rất truyền thống, cô không biết trước đây khi chồng tôi nhập viện đâu, ngay cả băng bó đều không cho y tá nữ chạm vào."