Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 232: Trứng gà




Được rồi, bởi vì trong lúc nguy nan cô lao ra cứu Thường Dược Tiến cho nên thành người nổi tiếng, ít nhất ở trong doanh trại của mình chính là nhân vật tương đối lợi hại.

Lúc này ấy à, Tô Tô nhận được hai quả trứng gà.

Cô đã có chút không cười nổi, mấy ngày nay người trong đội của Lận Xuyên vẫn luôn tới, sau đó không biết bọn họ dùng biện pháp gì mỗi người kiếm hai ba quả trứng gà đều là nấu chín.

Sau đó không nói hai lời đưa cho Tô Tô hoặc là đặt ở trên giường, làm xong chuyện này thì lập tức chạy trốn ngay cả đuổi đều không đuổi kịp.

Đều nói người thế nào thì binh sĩ dẫn dắt sẽ thế đó, một doanh trưởng chỉ biết ăn trứng gà se dẫn dắt một đám binh sĩ chỉ biết ăn trứng gà.

Mấy ngày nay, cô ăn trứng gà tới mức sắp ăn nôn.

Nhưng mà không thể lãng phí ý tốt của người ta, cho nên cô ăn lòng trắng trứng, Lận Xuyên ăn lòng đỏ trứng.

Lận Xuyên vốn vì nhiệm vụ mà gầy hơn một chút chỉ dùng mấy ngày khí sắc đã khôi phục rất tốt, hai má đều đã có thịt.

Một ngày hai lòng đỏ trứng gà bồi bổ, đãi ngộ này đúng là hiếm có.

"Không phải chứ, em bảo này Lận Xuyên, có phải trong doanh trại của anh có nuôi gà hay không?”

"Có một trại gà nhỏ, khoảng hơn hai trăm con gà gì đó."

"Cho nên, trứng gà này..."

"Có lẽ là bọn họ dùng thứ gì đó đổi với hậu cần."

"À, có phải là anh thường làm chuyện này hay không?”

Lận Xuyên không nói chuyện, còn dùng biểu cảm sao em biết được chuyện này nhìn cô.

Biết ngay là như vậy mà, Tô Tô đã không còn sức mắng chửi.

Cô nhẹ nhàng dùng tay xoa eo mình, tuy bụng nhỏ còn chưa lộ rõ nhưng đã cảm thấy rất mệt, vẫn luôn nằm ở bệnh viện khiến cô cảm thấy mình sắp mốc mất.

Đúng lúc này Thường Dược Tiến đi tới, anh ta 86 cửa phòng sau đó nói: "Báo cáo."

Đây là thói quen, bởi vì Lận Xuyên đang ở bên trong.

Mà Lận Xuyên còn ngồi rất quy củ ở chỗ đó nói: "Vào đi."

Tô Tô thật sự không biết nên nói gì với hai bọn họ mới tốt, không phải là bạn tốt sao? "Phó doanh trưởng Thường tới à, mau ngOi đi." Tô Tô tìm việc làm, rót cho anh ta một cốc nước.

Thường Dược Tiến nói cảm ơn, sau đó liếc mắt nhìn Lận Xuyên ngồi một bên không nói lời nào, có thể nhìn thấy rõ là tới đây có việc.

Lận Xuyên trừng anh ta một cái nói: "Có chuyện gì thì mau nói đi, anh trừng tôi làm gì?"

Thường Dược Tiến nghĩ một lát lập tức nói thẳng với Tô Tô: "Chị dâu, tôi muốn mời chị làm mai cho tôi."

Phốc!

Tô Tô còn chưa kịp uống xong ngụm nước đã bị sặc ra.

Lận Xuyên trừng mắt với Thường Dược Tiến một cái, sau đó nói: "Anh có chuyện gì không thể nói hẳn hoi được sao?"

Thường Dược Tiến nắm chặt lấy quần, anh ta đã nói cẩn thận lắm rồi.

Vất vả lắm Tô Tô mới dừng ho khan, lại hỏi một câu: "Anh lặp lại lần nữa, bảo tôi làm gì cơ?"

"Làm mai giúp tôi."

"Nói nhanh lên, nhìn trúng cô gái nào, chị dâu nhất định sẽ cố gắng giúp hai người bên nhau tới cùng." Cuối cùng cũng nghe hiểu Tô Tô cảm thấy trách nhiệm của chị dâu trên lưng mình càng nặng hơn, đều bắt đầu giải quyết vấn đề cá nhân cho đám quân nhân lớn tuổi. Đây rõ ràng là việc làm của đám quân tau theo quân, không ngờ tới mình cũng gặp phải.

Đừng hỏi vì sao cô biết, không phải các thời đại đều viết như thế ư.

Thường Dược Tiến ngồi thẳng người, sau đó nói rõ mọi chuyện một lần, cuối cùng nói:

"Tôi nhìn trúng y tá vẫn luôn chiếu cố tôi, đồng chí Tiểu Bạch."

"Bạch Linh Linh à." Cô gái người ta thủy nộn, sao nhìn kiểu gì cũng có cảm giác quen thuộc như mỹ nữ và dã thú thế nhỉ.

Tô Tô do dự, ánh mắt của tên nhóc này tốt thật, nhìn trúng người bạn duy nhất của cô.

Mà mấy ngày nay người bạn này còn luôn tới thăm cô, còn mở miệng có ý kiến rất lớn đối với vị này.

Cái gì mà phong kiến, cái gì mà tính tình thối, cái gì mà sắc mặt khó coi.