Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 229: Bảo vệ




Người đàn ông vạm vỡ tham gia quân ngũ có lúc còn rất giỏi chăm sóc người khác, Tô Tô ăn cháo thì phát hiện có mấy miếng thịt, sau đó còn vớt ra được một quả trứng gà.

Cháo là nhà ăn đưa tới, Lận Xuyên là bộ binh, có lẽ không phải anh dặn dò.

Cho nên, đây là toàn bộ pháo binh bộ đội đều biết mình đang mang thai sao?

Đúng là cạn lời, cô che mặt mình cảm thấy đúng là không thể gặp người.

Chuyện này còn chưa tính, đợi tới buổi chiều khi cô đi tham gia công việc vừa ra khỏi cửa thì phát hiện binh sĩ vốn đứng ở đó cố ý lùi về sau hai bước, hẳn là đề phòng súng trong tay chạm vào người Tô Tô.

Như vậy không khỏi quá cẩn thận rồi, cô có chút cạn lời tiến về phía trước.

Tới đoàn giao lưu lại bị một đám đàn ông ngoại quốc quan tâm một lát, cũng may không làm ra chuyện øì quá đặc biệt, nếu không cô thật sự xấu hổ muốn chết.

Dù sao mình là tới làm việc không phải tới nhận được đãi ngộ đặc biệt, sao cô có thể không biết xấu hổ như thế. Đảo mắt đoàn giao lưu đã tới gần ngày kết thúc, Tô Tô cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô cảm thấy 300 tệ cộng thêm vật tư tới tay, đúng là một khoản tiền lớn.

Quan trọng nhất chính là, sau này có khả năng sẽ có không ít người tới tìm mình làm phiên dịch, vậy thì có thể tích cóp tiền.

Tích cóp tiền làm gì, mua nhà trong thành phố sau này làm kinh doanh bất động sản, hay là làm chuyện khác.

Khi đang suy nghĩ bọn họ tới tiệm cơm đã đặt trước, đợi ăn cơm xong chính là sắp xếp người rời đi, sau đó cô có thể trở về trường học.

Nhưng không ngờ tới khi xuống xe đến tiệm cơm thì xảy ra chuyện, vậy mà có kẻ bắt cóc tập kích nhân viên đoàn giao lưu.

Cũng may bộ đội của Lận Xuyên phát hiện sớm, dùng một chiếc xe chặn mưa bom bão đạn của đối phương, sau đó bọn họ được an toàn đưa vào tiệm cơm.

Đây là tiệm cơm nhà nước, có ba cửa sau và cửa sổ sau, bọn họ chia thành bốn tiểu đội phá vòng vây, một tiểu đội đi trước, sau đó khách nước ngoài thuộc đoàn giao lưu và Tô Tô đi ra ngoài.

Đám lãnh đạo Quan xung phong, là một vị lão tướng quân ông ta khí định thần nhàn, mình còn chủ động phản kích.

Mà Tô Tô là thai phụ thì lao ra sau một đám, Lận Xuyên và Thường Dược Tiến còn có hai tiểu chiến sĩ phụ trách bảo vệ bọn họ.

Vốn dĩ đã sắp tới trước cửa sổ, đột nhiên không biết từ đâu ném vào bên này hai chai cồn châm lửa.

Thường Dược Tiến xông ra ngoài đá bay cái chai, mà Lận Xuyên phụ trách tấn công.

Thấy chai cồn kia thiêu Thường Dược Tiến, nếu thật sự không dập tắt lửa anh ta chắc chắn sẽ bị thiêu chết.

Tô Tô nghiến răng một cái kéo bức rèm xuống dưới, sau đó lập tức nhào tới chỗ Thường Dược Tiến đắp lên người anh ta, hơn nữa tay chân cùng sử dụng dập lửa.

Chuyện này vốn tiến hành rất thuận lợi, nhưng mà đột nhiên một người vốn bị đánh ngã bò dậy giơ súng lên.

Lận Xuyên nhìn thấy đối tượng anh ta muốn bắn là nàng dâu của mình, thì vội vàng xông lên chắn...

Chỉ trong nháy mắt, sau khi nghe thấy tiếng súng cả người Tô Tô ngơ ngẩn, sau đó nâng ghế lên ném về phía người bắn Lận Xuyên theo bản năng.

Đúng là nhanh chuẩn tàn nhẫn, người nọ bị ghế ném trúng nên hôn mê, bị đánh ngã ra rất xa.

"Lận Xuyên, Lận Xuyên anh không sao chứ?"

Nhìn thấy Lận Xuyên chậm rãi quỳ trên mặt đất suýt nữa Tô Tô bị hù chết, dùng tay chân cộng thêm bò về phía anh, nước mắt không nhịn được chảy ra.

Nhưng mà Lận Xuyên vươn tay xoa mặt cô, nói: "Không sao đâu, không trúng đạn, em đi trước đi."

"Không có khả năng, rõ ràng.." Nhìn thấy đã bị bắn trúng.

Tô Tô không ngừng tìm lỗ đạn, Thường Dược Tiến ở bên cạnh cũng nhảy tới nhìn mấy lần.

Lận Xuyên nói: "Dẫn chị dâu anh đi đi, tôi sẽ đi sau."

"Anh không sao chứ?"

"Không sao, đi đi."

Thời gian không cho phép bọn họ dong dài, mọi người nhảy qua cửa sổ sau đó đi lên đã mở ra rời đi, một đường lao nhanh về tới bộ đội.

Khi ở trên xe Tô Tô vẫn luôn được Lận Xuyên bảo vệ trước ngực, bởi vì dọc đường đi này bọn họ lái xe luôn sợ cô bị va chạm.