Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 206: Căng thẳng




Nhưng lý vẫn phải nói, Trình Quốc Đống nói: “Cô Tô, nghe nói cô và bạn học Tần Duyệt Duyệt là thân thích.”

“Không phải...”

“Ồ, nhưng mà cậu ấy nói..”

“Vậy cậu đi hỏi cô ta xem, tôi họ Tô là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện không có thân thích gì, nếu không thì tôi đã được nhận nuôi từ lâu rồi. Mà cô ta họ Tần, giữa hai chúng tôi sẽ có thân thích gì chứ?” Tô Tô nói như vậy Trình Quốc Đống kia cũng ngơ ngẩn, đúng là không có dáng vẻ của thân thích.

“Tôi chỉ là trước đây cùng làng với cô ta mà thôi, vậy cậu còn chuyện gì nữa không?”

“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, nếu cùng một làng cô ấy gặp khó khăn vì sao không giúp?”

Tô Tô hít sâu một hơi, sau đó cười nói:

“Bạn học, cậu có thể đi lý giải áp đặt đạo đức trước hãy đến dùng giọng điệu trách cứ nói chuyện với tôi được không?”

Trình Quốc Đống ngẩn ra một lát, anh ta không ngờ tới giáo viên trẻ tuổi này đến bây giờ còn có thể cười được.

Mà anh ta càng không ngờ tới, lời nói kế tiếp khiến anh ta không khỏi đen mặt.

“Cậu cảm thấy tôi nợ Tần Duyệt Duyệt sao? Cậu cảm thấy, cùng một làng thì phải cho mượn tiền hết lần này tới lần khác ư? Cậu cảm thấy, mình là sứ giả của chính nghĩa sao? Bớt quản chuyện của người khác đi, nơi này là trường học không phải sân sau nhà cậu.” Gương mặt đang tươi cười của Tô Tô đột nhiên lạnh xuống, sau đó ôm hộp cơm rời đi.

Trên mặt Trần Quốc Đống hết trắng lại xanh, lớn như vậy trước nay chưa từng bị người ta giáo huấn.

Nhưng mà người ta nói rất có đạo lý, vậy mà mình không có sức phản bác.

Vừa vặn ngay lúc này Tần Duyệt Duyệt chạy tới, nói:

“Bạn học Trình, bạn học Trình, mình nghe người ta nói các cậu đợi Tô Tô ở đây nói chuyện. Cậu đừng cầu xin thay mình, cô ta... Cô ta rất khó đối phó”

Một người đàn ông trong đó nói: “Đúng là khó đối phó”

Quả thực khốc đến mức không làm gì được, nói may câu khiến Trình Quốc Đống từ nhỏ tới lớn chuyên giáo huấn người khác dập tắt lửa, quả nhiên là lợi hại.

Trình Quốc Đống lập tức nói: “Không có, chỉ nói mấy câu với cô ta mà thôi.”

Người phụ nữ lợi hại như thế, dường như anh ta thật sự không đè ép được.

“Vậy thì tốt” Dường như Tần Duyệt Duyệt nhẹ nhàng thở ra nói: “Ông xã của cô ta còn là doanh trưởng ở trong bộ đội, mình sợ các cậu chọc phải phiền phức”

“Không cần cậu lo lắng, chúng tôi sẽ cẩn thận. Cô ta dám thật sự ức hiếp sinh viên, tôi không tin không có người không quản được cô ta” Trình Quốc Đống lòng đầy căm phẫn nói.

“Chúng ta đừng nên đối đầu với bọn họ thì hơn.” Tần Duyệt Duyệt biết, càng nói như thế càng khiến người đàn ông trẻ tuổi nhiệt huyệt muốn làm phản.

“Chúng tôi tuyệt đối không thể cúi đầu với thế lực ác, nhưng mà hôm nay thôi vậy” Trình Quốc Đống đột nhiên hỏi Tần Duyệt Duyệt: “Đúng rồi, cậu nói hai người có quan hệ thân thích, là thân thích gì thế?”

“Không có gì, đi thôi” Tần Duyệt Duyệt không thể nói mình là em dâu của Tô Tô được, gần đây cô ta ở trong trường đi học là người phụ nữ độc thân bị bắt nạt độc lập đi học tự chủ tự mình cố gắng, cô ta không thể để vì chuyện này mà phá hủy mọi thứ.

Mà Tô Tô cũng biết chuyện này cho nên mới bảo Trình Quốc Đống hỏi một câu như thế, lúc này Trình Quốc Đống nhíu mày, luôn cảm thấy Tần Duyệt Duyệt trước mặt che giấu chuyện gì đó không muốn anh ta biết, mà anh ta không thể hỏi ra chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên trước. Nhưng mà đợi khi tan học anh ta cố ý đến cổng trường nhìn xem người đàn ông của cô Tô trông như thế nào, nghe nói anh có thể ỷ thế hiếp người.

Nhưng mà nhìn doanh trưởng người ta xách theo giỏ đồ ăn nhỏ đứng trước cổng đợi nàng dâu nhà mình, thấy cô đi ra thì lập tức tiến lên đỡ lấy tay cô đi về trước, không có chút dáng vẻ người phách lối gì.

Trái lại còn có chút giống “chồng” đi đón “nàng dâu” nhỏ của mình, đâu có chút dáng vẻ của doanh trưởng.

Người đàn ông này thật sự là không mạnh mẽ chút nào, nhưng mà tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, nếu thật sự cưới được nàng dâu nhỏ như Tô Tô bất cứ người nào cũng sẽ coi thành bảo bối thôi.

Chỉ trong nháy mắt đã tới lúc Lận Xuyên rời đi, nghe nói lần này vừa đi là phải đi hơn một tháng, cho nên anh vô cùng lo lắng.

Trước khi rời đi anh còn nói rất nhiều lời, có thể thấy anh rất khẩn trương đối với đứa bé.