Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 195: Đi một bước tính một bước vậy




"Chào chủ nhiệm Tống, chào bà" Tần Duyệt Duyệt thấy chủ nhiệm Tống nhìn về phía mình thì vội vàng gật đầu chào hỏi, sau khi cô ta tiến vào trường học đến ký túc xá, cho nên đương nhiên biết chủ nhiệm Tống này là quản lý hậu cần, hơn nữa nghe người ta nói còn là hiệu trưởng phu nhân, đương nhiên phải tạo dựng quan hệ tốt.

Nhưng mà một ngày Tống Ái Anh tiếp đãi nhiều sinh viên như thế sớm đã quên nữ chính, cho rằng cô ta là thân thích gì đó của Tô Tô, cho nên gật đầu sau đó nói:

"Đúng rồi, tuần sau dẫn chồng cô đến nhà tôi ăn cơm nhé."

"Tôi biết rồi chủ nhiệm Tống, bà đi chậm một chút." Sau khi Tô Tô và Tống Ái Anh tách ra thì muốn rời đi, nhưng mà lúc này nữ chính Tần Duyệt Duyệt đột nhiên nói: "Cô được phân tới đại học X đúng không?”

"Đúng vậy, tôi tới đây xong mới biết được. Đúng rồi, tôi phải trở về nấu cơm, đi trước đây tạm biệt." nhìn gương mặt nữ chính thật sự giống bảng pha màu, đúng là quá đẹp.

Tô Tô mặt ngoài không có gì, nhưng mà khi xoay người thì cười rất tươi. Sao Tần Duyệt Duyệt không nhìn ra được biểu cảm của cô, đợi người vừa đi thì tức giận nói: "Cô ta cố ý, nhất định là cố ý."

Lận Đông Hà có chút bất đắc dĩ, anh ta cũng nhìn ra được biểu cảm của Tô Tô, không khỏi cười nói:

"Cô ấy có tâm tính trẻ con, em đừng..."

"Anh còn cười, cô ta trêu chọc em như thế anh còn cười được?" Tần Duyệt Duyệt tức giận không chịu được, giọng nói cũng nặng hơn một chút.

Tươi cười trên mặt Lận Đồng Hà lập tức bị đè ép xuống, anh ta không có ý cười Tần Duyệt Duyệt, nhưng mà cô ta vừa nói dường như mình có chút giống vui sướng khi người khác gặp họa.

Rất rõ ràng, anh ta chỉ cảm thấy Tô Tô là đứa bé.

Không, cô ngoại trừ bằng cấp cao một chút, người tương đối thích khoe khoang một chút thì rất thiện lương, hơn nữa không nhiều tuổi không phải đứa bé thì là gì?

Nhưng mà anh ta thật sự không biết, sao mình đắc tội Tần Duyệt Duyệt.

"Vậy em muốn anh làm cái gì?"

Câu này của Lận Đồng Hà là hỏi Tần Duyệt Duyệt, cô ta đột nhiên nghĩ tới, nói: "Anh đuổi theo Tô Tô, bảo cô ta không được nói chuyện của chúng ta ra ngoài."

"Chuyện của chúng ta? Kết hôn với anh, khiến em mất mặt như thế ư?" Gương mặt Lận Đồng Hà trắng bệch, sau đó nói: "Nơi này cách trường học em rất gần em tự mình trở về đi, anh cũng phải về thôn, trong thôn có nhiều chuyện cần hoàn thành." Sau khi nói xong, anh ta nhét mười tệ trong tay vào tay Tần Duyệt Duyệt, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lúc này Tần Duyệt Duyệt mới biết lời nói của mình khiến Lận Đông Hà không dễ chịu, nhưng cô ta thật sự không muốn các bạn học xem thường.

Giãy dụa vất vả lắm mới thi từ nông thôn tới, kết quả phải tìm một người đàn ông nông thôn làm chồng.

Sau này, sau này cô ta phải làm sao bây giờ?

Thôi, đi một bước tính một bước vậy.

Mà Lận Đông Hà thật sự có chút tức giận, nhưng mà không ngờ tới đi quá nhanh đuổi kịp Tô Tô.

Cô cũng đi không nhanh lắm, lúc thì nhìn bên này lúc thì nhìn bên kia một cái.

Không ngờ tới, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lận Đông Hà không trốn thoát được, chỉ có thể căng da đầu di tới nói: "Mấy ngày này đồng chí Tô không trở về thôn đúng không?"

"Ừm, tôi phải bận chuyện trong trường. Đại đội trưởng Lan anh muốn về thôn sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy giúp tôi đưa ít đồ được không?"

"Được." Vì thế Tô Tô dẫn Lan Đông Hà tới chỗ ở của mình, có người hỏi cô sẽ nói: "Đây là em trai tôi, em trai chồng tôi."

Lận Đông Hà mới nhớ tới, mình còn chưa từng gọi cô là chị dâu.

Sau khi vào nhà anh ta cảm thấy phòng nhỏ này dọn dẹp sạch sẽ đến mức có chút không dám vào, nhưng Tô Tô vẫn bảo anh ta tiến vào, sau đó rót một cốc nước ấm.

Kế tiếp cô lấy mấy lọ thuốc trong ngăn kéo ra, còn có một ít thuốc dán cho vào túi nói:

"Cha tôi bị phong thấp, thuốc dán này anh bảo ông ấy dán lên. Mẹ tôi gió thổi là buốt đầu, đây là thuốc đau đầu anh mang về. Hiện giờ thuốc này khó mua, tôi chạy mấy bệnh viện mới mua được. Còn nữa, hai lọ mực nước to này là cho hai bọn họ học."