Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 190: Dao rựa của Tam Lang




Lận Xuyên nhìn xuống theo nàng dâu của mình, cảm thấy đã tới lúc, vì thế anh cởi quần của mình.

"Đợi một lát, đừng cởi mà." Đây là làm øì, trời còn chưa... Quay đầu lại nhìn trời đã tối đen.

Sau đó khi nhìn về phía Lận Xuyên, mình thấy được rõ.

Gương mặt của cô lập tức đỏ bừng lên, bởi vì từ khi kết hôn tới nay đây là lần đầu tiên cô nhìn trực tiếp như thế.

Trước đây cho dù nhìn thấy cũng chỉ thấy được mơ hồ, lúc này đây, cô cảm thấy mình đúng là lợi hại, lực chịu đựng quá trâu bò.

Người vừa hơi thất thần đã bị Lận Xuyên ôm lấy, khi anh chưa ôm còn rất bình tĩnh, nhưng vừa ôm tới tay thì không bình tĩnh nổi.

Cuối cùng tối nay Tô Tô không làm gì, vẫn luôn ừm ừm đến tận hửng đông.

Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất, cảm nhận được Lận Xuyên rời giường, cô lẩm bẩm hỏi: "Anh đi đâu?”

"Xe sắp tới, anh phải về bộ đội, chủ nhật tới thăm em." Sau khi nói xong Lận Xuyên hôn lên mặt cô một cái rồi vội vàng rời đi.

Tô Tô không thể dậy tiễn anh, lại ngủ hơn hai tiếng mới nhớ tới phải đến trường học báo danh, vì thế vội vàng bò dậy thu dọn một chút.

Nhưng mà hôm nay phòng vệ sinh có thể dùng thật sự khiến tâm trạng của cô rất tốt, còn có chính là Lận Xuyên nấu cơm nhiều cô có thể trực tiếp ăn cháo làm bữa sáng là được.

Lấy túi hồ sơ trong ba lô nhét vào hồ sơ của mình xong, thì khóa cửa đi bộ đến trường học.

Khi đi ngang qua cổng chỗ lão Vương ông ta còn cười chào hỏi: "Cô Tô đến trường à?"

"Đúng vậy."

"Hóa ra chồng cô là người tham gia quân ngũ à, là một tên nhóc không tệ lắm."

"Ồ, ông đã biết rồi à?"

"Biết rồi, hôm qua tới chỗ tôi mượn dụng cụ sửa phòng cho cô, ánh mắt không tệ lắm."

"Cảm ơn ông Vương." Tô Tô nghe người khác khen Lận Xuyên trong lòng vui vẻ, nhưng rất nhanh cô cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì rất nhiều người cô gặp trong viện này đều biết cô kết hôn chồng là người tham gia quân ngũ, còn biết tên của Lận Xuyên.

Không chỉ như vậy, ấn tượng còn không tệ lắm.

Thật sự không biết Lận Xuyên là dùng thời gian ngắn như vậy làm quen nửa người ở khu gia đình này, giống như cố ý giẫm lên địa bàn này.

Cô còn chưa hòa hợp được với mọi người, sao người đàn ông này đã có thể giao tiếp được như vậy?

Hoặc không phải đang giao tiếp?

Anh chỉ dùng thời gian ngắn nhất tìm hiểu người nơi này một chút?

Dù sao Tô Tô cảm thấy anh chắc chắn không phải đi lại một cách vô nghĩa, chắc chắn là cố ý làm thế.

Đặc biệt là hai hàng xóm của mình anh tìm hiểu rõ hơn, còn dùng đủ loại cớ tới cửa.

Khiến cô khi còn chưa biết bọn họ là ai, người ta đã cảm thấy hai vợ chồng bọn họ giáo viên xứng đôi với người tham gia quân ngũ, nhìn như phần tử tri thức kết hợp với anh hùng nhân dân mạnh mẽ, đáng giá kết bạn.

Dù sao, Tô Tô vô cùng nổi tiếng.

Gần như tất cả mọi người chủ động chào hỏi cô, mãi đến khi tới trường học cô cảm thấy mọi người đã như rất thân quen với cô.

Đồng chí Lận Xuyên, rốt cuộc là anh đã làm gì?

Nhưng mà khu gia đình cách trường học thật sự rất gần, lúc trước cô chỉ đi ngang qua không nhìn kỹ, hiện giờ mới nhìn thấy đại học X có dáng vẻ gì.

Không phải là trường nổi tiếng gì, nhưng cũng là đại học duy nhất ở thành phố X, tin tưởng mấy năm sau chắc chắn sẽ càng thêm có chút danh tiếng. Nhưng mà hiện giờ ấy à, chỉ là một cái sân rất to vây quanh ba căn phòng vô cùng thấp bé.

Kế tiếp còn có hai dãy khu dạy học mới xây, chỉ có ba tầng.

Còn có một tòa nhà nhỏ hai tầng riêng biệt thoạt nhìn hơi cũ một chút, là văn phòng của giáo viên.

Cô tới văn phòng của hiệu trưởng trước, gõ cửa xong mới đẩy cửa đi vào.

Sau khi đi vào cô phát hiện có rất nhiều giáo viên đã ngồi, có lễ hôm nay là thời gian mở họp.

Hiệu trưởng Quan đã ngồi vào vị trí, ông ta gật đầu với Tô Tô ý là muốn cô tìm chỗ ngồi xuống trước.

Tô Tô không sợ hãi, loại hình thức mở họp này cũng không làm khó được cô, xã hội hiện đại chính là động một tí sẽ mở họp, sớm đã thành thói quen.