Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 188: Anh đang nói chuyện với ai thế




Nhưng mà khi đi ra ngoài Lận Xuyên thấy được rất nhiều người ở bên ngoài nhìn, anh không khỏi đứng lại kêu to một câu:

"Có phải các cậu rất nhàn rỗi hay không, muốn tăng mạnh huấn luyện à."

Bùm!

Đám người vây quanh lập tức không thấy bóng dáng.

Tô Tô cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Anh đang nói chuyện với ai thế?"

"Em không cần phải để ý tới đâu, lên xe trước đi." Lận Xuyên đỡ nàng dâu của mình lên xe, sau đó nhíu mày nghĩ, trở về thật sự phải giáo huấn bọn họ một trận, nhìn lén đều bị anh cảm nhận được, như vậy thâm nhập tới phía sau kẻ địch kiểu gì?

Đương nhiên, hiện giờ anh không có tâm tư lo lắng cho đám binh lính này, dọc theo đường đi vẫn luôn suy nghĩ có phải nàng dâu chịu ấm ức ở nhà hay không, nếu không vì sao một mình đi tới nơi này tìm chỗ ở.

Nhưng cô cũng không mở miệng nói, cho nên mình không có cách nào.

Chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Có phải trong nhà có chuyện gì hay không?"

"Không có chuyện øì mà, à đúng rồi, có lẽ em họ anh cũng sắp tới đây. Nhưng em nghĩ hẳn là đến nhà Tần Duyệt Duyệt trước mới có thể tới, nhưng mà, có lẽ sẽ không đi tìm anh." Cùng lắm là gặp mặt cô.

"Ừm." Lận Xuyên nhíu mày, sau khi tới thành phố trải qua chỉ huy của Tô Tô đi tới khu gia đình của đại học X.

Nhưng mà trước cửa khu gia đình này không có bảng tên gì đó, cho nên anh không biết nơi này là nơi nào.

Đợi tiến vào xong thì nàng dâu bảo anh đỗ xe ở ven đường, sau đó mở cửa một căn phòng ra.

"Tèn ten ten, nhà mới của chúng ta, thích không?" Tô Tô nhường lối cho Lận Xuyên đi vào, anh phát hiện phòng còn rất mới.

Anh càng thêm hoài nghi, đóng cửa phòng lại vội vàng nói: "Có phải đám Lận Hải chọc tức em hay không?"

"Không có mà?" Tô Tô cạn lời, nhà mới này liên quan gì tới việc đám Lận Hải chọc tức mình?

"Vậy có phải Tần Duyệt Duyệt chọc em chỗ nào không?"

"Cũng không có mà."

"Hay là nhà bác cả, nếu không chỉ đám chị cả?"

"Ồ, chị cả anh thật sự chọc giận em." Lúc này Tô Tô mới nhớ tới chuyện này, sau đó thở hon hen nói hết chuyện lúc trước ra.

Lận Xuyên vừa nghe vậy mà anh rể nhìn thấy đống quần áo của nàng dâu nhà mình còn nói những lời si nhục người ta như thế, không khỏi nắm chặt tay, nói:

"Lần sau trở vê, anh khiến nhà bọn họ đẹp mặt."

"Thôi, dù sao cha mẹ đều đứng về phía em." Tô Tô rất hào phóng, chuyện quá khứ không muốn suy nghĩ nữa.

"Cho nên em chạy tới bên này thuê nhà, sau này không định trở về nữa?" Lận Xuyên vẫn luôn cảm thấy nàng dâu của mình chịu ấm ức tới đây, quả nhiên đúng là như thế.

"Không..."

Anh cởi mũ ra nói:

"Cần gì phải trốn tránh bọn họ, cũng không cần để ý người khác nói như thế nào. Em có thể ở nơi này một thời gian trước, có cơ hội anh xin nghỉ cùng em trở về, tất cả những người dám nói linh tỉnh ve em anh đều thu thập một lần, thật sự không được thì hai lần, chưa tới ba lần toàn bộ sẽ thành thật hết."

"Ách, thật sự không cần. Được rồi được rồi, em nói thật." Tô Tô ấn Lận Xuyên ngồi xuống ghế, sau đó nói chuyện mình được điều tới đây làm giáo viên cho anh nghe.

Đương nhiên, còn giới thiệu về ký túc xá của mình: "Sau này nơi này chính là chỗ em ở, hoan nghênh anh thường xuyên tới."

"Ừm." Nàng dâu của mình đúng là lợi hại, lúc này đã lên làm giáo viên đại học.

Còn được phân ký túc xá tốt như thế, cuối tuần mình nghỉ còn có chỗ để đi.

Còn là nơi ở rất tốt.

"Thích không?" Tô Tô thấy Lận Xuyên vẫn xụ mặt không nhìn ra được vui hay buồn, chỉ có thể hỏi một câu.

"Em còn cần làm chuyện gì không?" Lận Xuyên là phái cụ thể, nếu đến đây thì giúp vợ chút việc, để cô ngủ càng thoải mái hơn.

Quả nhiên là tính cách của nam phụ, nói ít làm nhiều, sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ dùng hành động chứng minh.

"Vậy chuẩn bị cho em chút than đá, sau đó lại mua thêm ít đồ."

"Được, cùng đến chợ em mua đồ anh vận chuyển than đá."

"Vâng." Hai vợ chồng phối hợp làm việc không mệt, rất nhanh Tô Tô lại mua một đống đồ, bức rèm màn giường, cái ly, mâm bát, đương nhiên còn có mấy thứ như gạo, mì, dầu...