Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 187: Anh không sao chứ




Lận Xuyên sợ nàng dâu của mình ghét bỏ mình bẩn thỉu, vội vàng chạy tới nhà tắm của bộ đội tắm rửa sạch sẽ trước tiên, sau đó tóc cũng chưa kịp lau khô chạy về ký túc xá.

Thuận tiện còn bảo một chiến sĩ đi xin nghỉ cho mình nửa ngày.

Đợi tới phòng thấy Tô Tô đang ngồi trên giường mình nhìn ngó khắp nơi, ngây người một lúc lâu xong, mãi đến khi đối phương cười anh mới đóng cửa lại ho nhẹ một tiếng nói:

"Sao em tới đây?"

"Nhớ anh tới thăm anh không được à?"

"Được, anh lập tức sắp xếp phòng cho em, sau đó dẫn em ra ngoài chơi."

"Hả, anh có thể đi sao?"

"Anh xin nghỉ nửa ngày."

Tô Tô lập tức ôm lấy anh nói: "Lận Xuyên, anh có nhớ em không?"

Lận Xuyên vốn đang kiềm chế bảo mình bình tĩnh đừng quá hoảng loạn dọa nàng dâu, nhưng mà hiện giờ trong phòng không có người đối phương lại ôm mình như thế thì không nhịn nổi nữa.

Anh lập tức ôm Tô Tô vào trong lòng, thậm chí nâng người lên dựa vào tường, sau đó dán sát lấy cô trực tiếp hôn lên.

Nói trong lòng: Nhớ, rất nhớ cô.

Nhưng mà anh không có thời gian, chỉ lo nếm hương vị của nàng dâu mình.

Phụ nữ chính là như thế, thích nghe đàn ông nói lời ngọt ngào, cho nên đàn ông xấu một chút bọn họ thích.

Mà đàn ông thì muốn dùng hành động của mình biểu đạt tình yêu của mình, ví dụ như Lận Xuyên hiện giờ.

Nhưng mà đọc sách biết tính tình của nam phụ Lận Xuyên, cuối cùng Tô Tô cũng biết được một chút, đây là biện pháp anh biểu đạt thương nhớ đúng không?

Có chút kịch liệt.

Có chút không thở nổi.

Có chút...

Cô giãy giụa một lát, đá một lúc cũng không tránh thoát được.

Vì thế hai chân không ngừng đạp loạn, cuối cùng đá trúng chỗ quan trọng nào đó.

Lận Xuyên kêu lên một tiếng, nhưng cuối cùng cũng buông cô ra.

Sau đó cong eo, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.

"Anh, anh không sao chứ?" Đá trúng chỗ quan trọng rồi sao?

Nhìn gương mặt anh đen lại, thái dương đều chảy mồ hôi, có lẽ tối nay sẽ không dùng được đúng không?

Không dùng được cũng tốt, đỡ để anh lăn lộn mình.

Tô Tô mặt ngoài quan tâm, trong lòng vui vẻ muốn chết.

"Sao anh có cảm giác, em đá trúng anh dường như rất vui vẻ?" Cảm nhận của Lận Xuyên vẫn luôn rất nhạy bén.

"Không, cảm nhận của anh sai rồi. Anh thật sự không sao chứ?"

"Không sao." Chắc chắn là không có vấn đề gì, đều đã đưa tới cửa mình có thể buông tha cho cô được mới lạ.

Tô Tô bĩu môi một cái, sau đó nói: “Anh còn chưa nói đúng không, có nhớ em không? Nếu anh không nhớ vậy thì em đi đây."

"Nhớ." Dục vọng muốn sống của Lận Xuyên rất mãnh liệt, trực tiếp ôm lấy Tô Tô nói ra lời trong lòng.

Tô Tô nghe thấy lời anh nói thì hơi mỉm cười, nói: "Vậy anh nhớ em cái gì?"

"." Những lời này không thể nói, anh nhớ hơn phân nửa là biểu hiện của cô khi ở trên giường, còn có tư vị trên người cô. "Nói đi, không nói thì em..."

"Anh nhớ em khi ở trên giường..."

Két một tiếng, cửa mở ra.

Động tác của hai người đều cứng đờ, không biết người tiến vào có nghe được hay không.

Người tiến vào cũng vô cùng xấu hổ, anh ta chỉ tiến vào lấy quần áo tắm rửa rồi đi, kết quả nghe được hai người ở đây nói mấy lời cợt nhả.

"Quấy rầy rồi." Thường Dược Tiến đóng cửa lại.

Tô Tô lập tức che mặt mình nói: "Không phải là anh nói mình anh một phòng sao?"

"Dạo này cậu ấy tới ở nhờ." Đâu biết trùng hợp là nàng dâu của mình tới đây.

"Ồ." Bây giờ Tô Tô xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên.

"Đi thôi, bây giờ anh dẫn em đến nhà cho khách." Chỗ đó yên tĩnh, không có người tới quấy rầy.

"Không cần, em có chỗ ở. Anh có thể đi ra ngoài không, cùng em đi ra ngoài nhìn xem." Dáng vẻ Tô Tô vô cùng chờ mong nói.

"Có thể, em đợi anh một lát anh đi điều xe." Trong doanh trại có phân xe, cho nên bọn họ có thể lái xe đến trong thành phố.

Tô Tô vừa nghe có xe vô cùng vui vẻ, vì thế ở đây đợi. Như vậy có xe có thể giúp cô chở được nhiều đồ hơn, phải biết rằng hiện giờ trong nhà còn thiếu gạo mà mì dầu...

Chỉ một lát sau, bọn họ đi ra ngoài.