Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 184: Hoan nghênh




"Hoan nghênh thạc sĩ đồng chí Tô quang lâm tới đại học X chỉ đạo."

"." Tô Tô có chút đỏ mặt, ở thời đại của mình thật sự có nhiều người học thạc sĩ, cho nên đã không phải là giống loài trân quý gì.

Nhưng mà được bảng này giơ lên, cô cảm thấy mình giống như thú trân quý xuống núi.

Hơn nữa đón tiếp mình là một đồng chí nam mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn khoảng hơn bốn mươi tuổi, mình cũng không thể quá ngạo mạn.

Vì thế cô đi qua, mỉm cười nói: "Chào ông, xin hỏi ông là giáo viên của đại học X sao?"

"Không phải, tôi là hiệu trưởng của đại học X, xin hỏi vị tiểu đồng chí này, cô có việc gì sao?" Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi trên mặt đeo kính mắt thoạt nhìn rất khiêm tốn.

".." Tiểu đồng chí?

Cho nên, bọn họ không biết Tô Tô thật sự bao nhiêu tuổi đúng không.

Tô Tô ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi là Tô Tô."

"Hả? Chuyện đó, tôi là tới đón đồng chí Tô tốt nghiệp đại học sư phạm đứng đầu, là thạc sĩ cả nước chỉ có mấy vị, có phải cùng tên họ hay không?" Tốt nghiệp, sau đó lại xuống nông thôn tôi luyện nửa năm, ít nhất cũng phải 27-28 tuổi chứ?

Thạc sĩ này không phải là thời gian ngắn có thể tốt nghiệp được.

Tô Tô lập tức lấy lệnh điều động ra, sau đó còn có thư giới thiệu trong thôn trước khi đi.

Nhìn thấy mấy thứ này hiệu trưởng kia sợ ngây người, lập tức vươn hai tay ra nói:

"Ai da, không ngờ tới đồng chí Tô sẽ trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, là may mắn của trường tôi, may mắn của trường tôi."

Tô Tô có chút ngượng ngùng nói: "Chuyện này không có gì."

"Mời đi bên này, chúng tôi đã chuẩn bị xe đưa cô đến ký túc xá nhân viên của trường. Bên kia đã có người sắp xếp xong, ăn ở hoàn toàn miễn phí, đồng thời còn có thư viện mới xây. Ồ đúng rồi, tôi họ Quan, tên Quan Dư." Vị hiệu trưởng kia nhìn vô cùng nhiệt tình, vừa đi vừa giới thiệu gần hết về trường học.

Nhưng mà Tô Tô lại nghĩ tới một chuyện, dường như nam chính là đứa bé do một hộ họ Quan đánh mất, mà chú hai của nhà đó, hình như là một giáo viên.

Trên thế giới này, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy đấy chứ.

Tô Tô không quá để ý, dù sao vị chú hai này vẫn luôn không xuất hiện ở trong sách, cho dù có cũng không sao.

Nhưng mà cô vốn tưởng rằng xe là xe ô tô bốn bánh, kết quả là sau khi đi ra thì phát hiện là một chiếc xe ba gác.

Chính là xe dùng tay như quần chúng thường hay nói, xe bằng phẳng, phía trên có hai hộp gỗ nhô lên để cho người ta ngồi.

Sau đó cô đi lên cùng với vị hiệu trưởng Quan này ngồi mỗi người một bên, mà hiệu trưởng Quan kia nói với người lái xe:

"Bác tài, đến khu ký túc xá của đại học X."

"Được, hai vị ngồi vững." Giọng nói của bác tài kia vang dội, sau khi nói xong thì đạp xe.

Đúng vậy, phía sau không phải chạy bằng điện cũng không phải chạy bằng dầu, mà dùng chân.

Tô Tô vội vàng nắm chặt ghế ngồi, có chút khẩn trương.

"Chưa từng ngôi à?"

"Vâng, chưa, chưa từng ngồi." Tốt xấu gì cũng là xe ba bánh cho nên không đi quá nhanh, chỉ có hơi lắc lư.

"Hiện giờ ở thành phố X ngoại trừ xe bus thì chính là loại xe ba bánh này, nhưng mà khu ký túc xá của trường chúng ta cách trường học rất gần, đi bộ chưa tới năm phút, căn bản không cần dùng phương tiện giao thông gì."

Hiệu trưởng Quan này vẫn nhiệt tình như trước, tự mình dẫn người đến tận khu ký túc xá của giáo viên.

Chuyện này còn chưa tính, còn chào hỏi với người trông cửa ở trong sân:

"Lão Vương à, vị này chính là cô Tô mới tới, thạc sĩ, tốt nghiệp trường đại học đứng đầu. Sau này có chuyện gì, mong ông chiếu cố nhiều hơn một chút. Đúng rồi, chìa khóa ký túc xá của cô ấy đâu?"

"Ở chỗ này."

Lão Vương đưa tới một chuỗi chìa khóa, sau đó nói: "Cô Tô đúng là quá trẻ tuổi."

Hiệu trưởng Quan vẫn rất nhiệt tình, vừa đi vừa nói:

"Đây là khu ký túc xá của trường chúng tôi, đều nhà mới xây không lâu. Tuy nói là ký túc xá, nhưng mà người nhà của cô đều có thể ở đây, rất to. Chính là căn phòng này, vào xem có thích không?”