Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 172: Không cho người khác đến nhà ta ở




Ngày cưới được định vào mười ngày sau, bởi vì trong thông sắp tổ chức hoạt động cày bừa vụ xuân, Lận Đông Hà là đại đội trưởng cần phải dẫn đầu.

Hôm nay Tô Tô và mẹ Lận tới đây giúp đỡ cắt hoa giấy đỏ thắm dán lên cửa sổ, những chuyện này khi cô kết hôn đều chưa từng làm.

Bọn họ vừa cắt hoa vừa bàn bạc để Tần Duyệt Duyệt xuất giá ở đâu.

Bác gái cả muốn cô ta xuất giá ở nhà mẹ Lận, nhưng mà mẹ Lận nói: "Xuất giá ở nhà tôi cũng được, nhưng mà nhà tôi không có chỗ ở, đến lúc đó khách tới đều không tiện sắp xếp."

"Hay là thế này đi, đến nhà xuất giá của Tô Tô đi. Nhà của con bé là nhà tân hôn, cũng không có ai quấy rầy..."

Sau khi bác gái cả nói xong Tô Tô lập tức có chút không vui, tuy cô muốn giúp đỡ nhưng rất chán ghét người khác chiếm chỗ ở của mình, đặc biệt đó còn là phòng tân hôn của cô và Lận Xuyên.

"Như vậy đâu được, căn nhà đó còn là nhà tân hôn đấy. Hay là thế này đi, tôi dẫn ba đứa bé và cha bọn nhỏ đến nhà Tô Tô chen lách trong phòng nhỏ, sau đó thanh niên trí thức Tần xuất giá từ nhà chúng tôi đi."

Mẹ Lận cũng biết Tô Tô không thích, cho nên lập tức nói tiếp câu chuyện.

Tô Tô liếc mắt nhìn mẹ chồng một cái với vẻ đầy cảm kích, sắp xếp này khiến cô rất vừa lòng.

Người khác tới nhà ở cô sẽ cảm thấy không vui, nhưng mà mẹ Lận cùng với đám cha Lận tới nhà mình ở thì không sao.

Bác gái cả cũng gật đầu nói: "Là tôi không nghĩ tới, cứ làm theo lời cô nói đi."

Việc này quyết định xong mẹ Lận dẫn theo Tô Tô đi trở về, nhưng mà về đến nhà còn hỏi:

"Bọn mẹ đến nhà con ở, con có ghét bỏ bọn mẹ hay không?"

"Không sao ạ, chúng ta là người một nhà, không phải trước đây con cũng từng ở phòng nhỏ trong sân trước sao?" Tô Tô không thèm để ý nhìn thoáng qua mẹ Lận, sau đó dịu dàng nói: "Con thích mọi người đến nhà con ở, không thích người khác lượn lờ trong nhà chúng ta."

"Mẹ biết rồi, sau này không cho người khác đến nhà ta ở." Mẹ Lận cười bất đắc dĩ, bà ấy thật sự không chịu nổi đứa con dâu này làm nũng.

Nhìn cô không làm nũng trước mặt con trai mình như vậy, còn rất có cá tính.

Kết quả tới trước mặt mình, lại giống y như một đứa bé.

Dù sao cũng thích con gái, cho nên mẹ Lận chỉ có thể dỗ.

Đợi trước một ngày khi nhà bác cả có việc bọn họ dọn tới bên nhà Tô Tô ở, hiện giờ thời tiết đã không còn lạnh, cho nên lớp xóa nạn mù chữ của Tô Tô đã chuyển qua chỉ bộ thôn.

Nhưng mà đám đàn ông trong thôn đều đã đi làm công, cho nên lớp xóa nạn mù chữ chỉ có mấy người.

Mỗi ngày cô đều kiên trì dạy, dù sao cũng đã nhận tiền lương.

Khi đám mẹ Lận tới đây Tô Tô đã thu dọn phòng nhỏ xong, sau đó cho dù thế nào cũng phải lôi kéo mẹ Lận đến phòng mình ngủ.

Dù sao nếu bà ấy ngủ trên giường đất với bốn người đàn ông thì đúng là không được, cho nên mẹ Lận ngủ cùng một phòng với cô.

Không ngờ tới bọn họ vừa định nằm xuống ngủ thì Lận Tú Mai dẫn theo chồng và con của cô ta tới đây, cô ta có hai đứa con một đứa năm sáu tuổi và một đứa hai ba tuổi.

Mà chồng cô ta thì làn da vàng như nến, vóc dáng không cao, nhìn cũng không phải người rắn chắc gì.

Cả nhà tới đây xong mẹ Lận còn phải chuẩn bị cơm, cũng may bọn họ có sủi cảo chỉ cần nấu chín là được. Tô Tô không ngờ tới hai đứa bé này ăn cơm thật sự như ra chiến trường, cô đều bị đẩy vào góc trên giường đất không dám nhúc nhích.

"Được rồi, ăn cơm xong Đại Cường đến nhà bác gái cả con tìm chỗ ở đi, Tú Mai và đứa bé thì ở lại đây ngủ."

Mẹ Lận cũng không ngờ tới lần này bọn họ tới sớm như vậy, thường ngày có chuyện øì bọn họ đều là đến sau.

Lận Tú Mai cũng bắt đầu thu xếp xong cho hai đứa bé nhét vào trong chăn, nhìn bọn họ chảy nước mũi Tô Tô cảm thấy đám người này vừa đi có lễ cô phải vứt hết chăn trong nhà mình.

Cũng may, hiện giờ bọn họ đang dùng chăn mẹ Lận lấy từ sân trước tới, nhưng đó cũng là chăn nhà mình.