Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 163: Không thể giữ




Lận Đông Hà lập tức biết ngay, cô ta thật sự có Con.

Anh ta không khỏi vui sướng chạy qua nắm chặt tay cô, nói: "Đừng sợ, sau này anh sẽ là một người cha tốt chiếu cố nó, em yên tâm."

Biết sẽ như vậy mà, Tần Duyệt Duyệt biết người đàn ông trước mắt thật sự yêu cô ta, lúc trước khi cô ta ở trong thôn anh ta vẫn có thể chiếu cố cô ta, nhưng tới thành phố anh ta có thể làm gì?

Đứa nhỏ này, tới không đúng thời điểm.

Gô ta lắc đầu, nói:

"Chúng ta thật sự không thể giữ đứa nhỏ này, đừng nói là anh hiện giờ và tương lai của em đều chưa có tiền đồ, cho dù sinh ra cũng sẽ chậm trễ việc học của em."

"Mẹ anh có thể giúp trông chừng, anh cũng sẽ cố gắng tích góp tiền nuôi đứa bé..." Lận Đồng Hà cũng chột dạ, anh ta tự nhận mình không thể đuổi kịp bước chân của Tần Duyệt Duyệt, nhưng mà không muối chịu thua.

Hai người người nào cũng không thuyết phục được người nào tan rã trong không vui, trước đây Lận Đông Hà cảm thấy có lẽ yêu đương là chuyện đẹp nhất khi còn trẻ, hiện giờ không cảm thấy như vậy. Còn không bằng mù cưới câm ga mọi người tiến đến cùng nhau sinh sống, người nào cũng không có lòng với bên ngoài, sinh con và qua đời giống như cha mẹ mình.

Dây dưa như anh ta và Tần Duyệt Duyệt thật sự quá mệt mỏi, nhưng mà anh ta lại thèm, thèm cơ thể Tần Duyệt Duyệt, thích dáng vẻ cô ta phấn đấu.

Mà chính anh ta như thế cũng liên lụy cô ta, anh ta biết nhưng không thể tiếp nhận.

Cuối cùng anh ta hạ quyết tâm rất lớn làm ra quyết định, đó chính là kết hôn, nhưng mà đứa nhỏ này không cần.

Khi cô ta đang học đại học đứa bé thật sự sẽ làm chậm trễ tiền đồ, nhưng kết hôn là nhượng bộ cuối cùng của anh ta.

Đương nhiên chuyện này Tô Tô và Lận Xuyên đều không biết, qua 16 tháng giêng năm mới gần như kết thúc.

Hơn nữa vết thương của Lận Xuyên đã gần khỏi, buổi sáng anh gọi điện tới bộ đội xin kết thúc kỳ nghỉ, tin tưởng hai ngày sẽ có tin tức.

Tô Tô rất luyến tiếc anh, nhưng cũng biết công việc của người đàn ông này đặc biệt cần phải đi.

Có thể ở bên cô khoảng thời gian này đã là trời cho, nhưng cô không từ bỏ làm đôi vợ chồng bình thường với anh, cho nên muốn dọn đến thành phố nhỏ chỗ bộ đội sống.

Lúc trước khi chăm sóc anh cũng đi tìm hiểu một chút, cảm thấy thật sự không tệ.

Tuy dơ dáy bẩn thỉu kém hơn mình tưởng tượng nhiều, nhưng cho dù thế nào cũng là thành phố lớn.

Chỉ có điều làm ở thời đại này hơi khó, cần đợi hai năm.

Dù sao Lận Xuyên là người tham gia quân ngũ, nếu anh là người làm ruộng cô sẽ lập tức lựa chọn làm hộ cá thể tới làm giàu.

Nhưng mà tốt nhất là tìm được công việc bình thường trước, sau đó phải nhờ cấp trên của Lận Xuyên giúp đỡ.

Nghe nói nếu quân tẩu tùy quân bình thường đều sắp xếp công việc, nhưng mà cũng phải nhìn xem có nhà xưởng nào đó cần người hay không.

Nếu có thì đến lúc đó sẽ sắp xếp dễ dàng hơn.

Tô Tô cảm thấy thân phận của mình ở thời đại này hơi cao, sắp xếp công việc hẳn là rất dễ dàng?

Nhưng mà đến lúc đó đi qua phải thuê nhà trước, hay là nhìn xem bộ đội chỗ Lận Xuyên có tiện sắp xếp không.

Còn Lận Xuyên cũng không tốt hơn chỗ nào, có lẽ biết mình phải đi cho nên hai ngày nay thay đổi đủ loại biện pháp lăn lộn Tô Tô.

Cái gì mà người đàn ông thành thật, cái gì mà muộn tao, đã hoàn toàn thành đại tao cộng thêm biến thái.

Thể lực tốt gì đó, cơ thể mạnh mẽ gì đó, thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.

Thể chất của Tô Tô vốn rất tốt, nhưng mà không chịu nổi anh lăn lộn như thế.

Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình yếu ớt, đi ra ngoài đi mấy bước đều cảm thấy eo đau toàn thân đau muốn mạng.

Muốn mạng.

Nghĩ tới khi động phòng anh tập hít đất, vì sao mình không tỉnh ngộ chứ, nhất định không thể để anh ăn no.

Chính vì anh sắp rời đi cho nên thương hại anh, sau đó...

Sau đó, cô góp mình vào.

"Nàng dâu em làm sao vậy?"

"Hừ."

"An tâm, anh nhất định sẽ sớm xin tùy quân, đến lúc đó mỗi tuần anh có thể ra nhìn em một hai lần."