Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 159: Cô không thể cách tôi quá gần




Vừa nghe chuyện này có liên quan tới Lận Đông Hà, Lận Xuyên đứng lại, dù sao anh cũng sợ nếu người phụ nữ này kêu quá to gọi người trong thôn tới đây thì làm sao bây giờ, đến lúc đó mình nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

"Chuyện øì, cô nói đi."

Lận Xuyên đứng cách xa cô ta mười bước, giọng nói không to đủ để nghe thấy.

"Chúng ta có thể đến bên cạnh được không, tôi sẽ không dây dưa anh."

"Được, nhưng mà, cô không thể cách tôi quá gần."

Lận Xuyên tiến lên trước hơi nhướng mày, sau đó Tần Duyệt Duyệt suýt nữa tức hộc máu rời đi trước.

Đợi tới vị trí thấy trái phải không có người, lúc này cô ta mới nhỏ giọng nói: "Là thế này..."

Loại chuyện này muốn một người phụ nữ nói với người đàn ông khác luôn cần chút dũng khí, Tần Duyệt Duyệt lập tức ngượng ngùng.

Lận Xuyên vốn không muốn đi cùng cô ta, chột dạ.

Thấy cô ta không nói lời nào, nên nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước đây."

"Đợi một lát, có việc. Tôi, mang thai." Tân Duyệt Duyệt dùng giọng nói gần như chỉ mình có thể nghe thấy nói.

Thính lực của Lận Xuyên hơn người đương nhiên nghe thấy được, anh lập tức ngẩn ngơ, trong đầu nghĩ rằng: Mẹ kiếp, động tác thật nhanh. Trong bụng nàng dâu của anh còn chưa có tin tức đâu.

Không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cha của con cô ta là ai?

Anh nghĩ tới lúc mở đầu dường như cô ta nhắc tới Lận Đông Hà, vì thế nhíu mày.

Tần Duyệt Duyệt thấy phản ứng của người đàn ông rất lạnh nhạt, còn tưởng là anh không nghe thấy, nói to hơn một chút: "Tôi mang..."

"Nghe thấy." Lận Xuyên cảm thấy chuyện này không thể tùy tiện nói ra, đặc biệt là cô ta nói với mình là có ý gì?

Vì thế anh nói: "Cô muốn làm gì?"

"Đứa bé là của Lận Đông Hà, nhưng mà anh biết khai xuân tôi phải đi học đại học, đứa bé này không thể giữ lại." Tân Duyệt Duyệt sờ bụng mình nói.

".." Không thể giữ lại thì tìm mình làm gì,

Không, chuyện này không đúng lắm.

"Nhưng nếu nói cho Đông Hà chuyện này anh ấy chắc chắn sẽ không để tôi phá đứa bé, hơn nữa nếu muốn kê thuốc phá thai hay phẫu thuật ở bệnh viện cần phải có nhà trai ký tên." Tân Duyệt Duyệt biết Lận Xuyên không hiểu, cho nên nói chuyện này ra.

"Lận Đông Hà, anh ấy chắc chắn sẽ không ký tên." Cô ta nhìn thoáng qua Lận Xuyên nói: "Anh và Tô Tô kết hôn đã mấy tháng, nếu tôi dùng tên của cô ta đi phá thai, đến lúc đó anh ký tên.. Vậy thì chắc chắn sẽ không có người hỏi tới."

Sau khi Tần Duyệt Duyệt nói xong thì nắm lấy góc áo của mình, cố gắng cúi đầu thấp nhất, đối với phụ nữ mà nói loại chuyện này là chuyện không vẻ vang 8ì.

Cô ta biết, Lận Xuyên không phải là loại người sẽ chê cười cô ta vì chuyện này, cũng sẽ không nói ra chuyện này mới thương lượng với anh.

Nếu thoáng có một chút lòng đồng tình, anh nhất định sẽ giúp mình, hoặc đưa ra ý kiến với cô.

Nhưng mà cô trăm triệu không ngờ tới đối diện sẽ không có một chút động tĩnh nào, không khỏi cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên thì phát hiện chỗ Lận Xuyên mới đứng không có một bóng người.

Cả người Tần Duyệt Duyệt đều mơ hồ, cô ta nghĩ tới vô số phản ứng mà Lận Xuyên có khả năng có, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới một người tham gia quân ngũ như anh sẽ chạy.

Đúng vậy, Lận Xuyên đã chạy trốn.

Gô ta hét to với anh: "Lan Xuyên, anh đứng lại đó cho tôi." Nhưng mà đối phương vốn đang đi, nghe cô ta nói như thế lập tức chạy đi mất.

Hơn nữa tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Tần Duyệt Duyệt vừa tức vừa cạn lời, sao Lận Xuyên này không có dáng vẻ như cô ta nghĩ, hơn nữa không phải bị thương sao, sao chạy nhanh như thế.

Cô ta vẫn duy trì tư thế vẫy tay khoảng mười mấy giây, cuối cùng mới rút về mơ mơ màng màng trở về chỗ thanh niên trí thức.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao Lận Xuyên còn bị mình dọa chạy, có đáng sợ như thế ư?

Nhưng cô ta đâu biết Lận Xuyên đều sắp bị dọa tới mức tim ngừng đập, anh tự nhận mình là người từ trên chiến trường tới, không nói là tố chất tâm lý vượt qua thử thách cũng ít nhất có thể làm được gặp nguy không loạn.