Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 155: Thì ra là thế




Trước đây cô ta không thích Lận Xuyên thô lỗ mà thích Lận Đông Hà cẩn thận, nhưng hiện giờ so sánh thì phát hiện Lận Xuyên còn cẩn thận hơn Lận Đông Hà nhiều.

Đặc biệt là phương diện chiếu cố phụ nữ, người đàn ông kia không theo kịp anh.

Nhưng mà anh lại làm lơ mình, xem ra là sợ Tô Tô ghen.

Hai người phụ nữ đi vệ sinh xong thì đi ra ngoài, Tô Tô cảm thấy sảng khoái, cho dù cơ thể có chút không thoải mái cũng khó thay đổi ý nghĩ muốn chơi đùa.

Cô cảm thấy tuyết trên mặt đất rất trắng rất đẹp, cho nên nắm tuyết ở trên đất vo thành hình tròn.

Thấy được Lận Xuyên đứng phía xa thì nổi lên ý xấu, sau đó ném tuyết về phía Lận Xuyên, đây thuần túy là đùa giỡn.

Nhưng mà khiến người ta không ngờ tới là Lận Xuyên không quay đầu lại vươn một tay bắt được, sau đó nhìn thấy là gì thì cười bất đắc dĩ.

Người đàn ông này thật sự ít khi cười, khi cười rộ lên có hương vị như ánh mặt trời, rất ấm áp.

Cô không khỏi nhìn tới ngây ngốc, nhưng nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của đối phương thì muốn cười.

"Năm nay đồng chí Tô đã 19 đúng không, sao còn y như đứa bé như vậy." Không phải là người kết hôn càng thêm ổn trọng sao, đặc biệt còn là một giáo viên.

Nhưng không ngờ tới đối phương không thèm để ý lè lưỡi, sau đó nói: "Em thích chơi như vậy đấy, anh không cho sao?"

Cô ôm lấy cánh tay của Lận Xuyên hỏi anh.

Lận Xuyên vốn muốn chơi ném tuyết với cô, nhưng mà nhìn gương mặt trắng như ngọc thì không nỡ, ném nó sang một bên nói: "Ừ."

Chơi thoải mái, giống đứa bé cũng không có gì không tốt.

Cùng lắm thì, mình coi như nuôi thêm một đứa con gái.

Tô Tô không nói chuyện với Tần Duyệt Duyệt, có thể là vì trước khi tới đây cô cảm thấy nữ chính nói chuyện không dễ nghe, có lễ cũng vì thành kiến.

Thật ra nữ chính làm người còn được, nếu không thanh danh không tốt như vậy đâu thể ở lâu trong thôn, chuyện này chứng minh cô ta thật sự có chút thủ đoạn, ít nhất đám thanh niên tri thức sẽ không giẫm chết cô ta.

Lận Xuyên đỡ Tô Tô lên xe, nghe thấy sau lưng ai da một tiếng, quay đầu thì thấy người nào đó ngã vào trong tuyết.

Tuy ngã không nặng, nhưng đối phương ngồi xổm ở đó không đứng dậy.

"Lận Sơn đi đỡ cô ta." Trầm giọng dặn dò xong thì lên xe, không có ý đỡ bạn gái cũ của mình chút nào.

Tô Tô rất thích tính cách này của anh, khi không nhao nhão dinh dính điều hòa mọi việc không tệ.

Điểm này không giống với nam chính, anh có chút thuộc tính điều hòa mọi việc, lưu tình khắp nơi nhưng không tự biết.

Cảm thấy đối với người nào cũng đều ôn hòa, thật ra đối với người nào cũng là một loại tổn thương.

Ví dụ như, bọn họ chưa kết hôn đã ở cùng một chỗ.

Cho dù anh ta muốn chịu trách nhiệm cũng phải nghĩ xem đối phương có đồng ý gả hay không, nếu không đồng ý như vậy sẽ tạo thành thương tổn đối với nhà gái.

Còn mình, khi kết hôn chỉ có thể sinh con.

Lận Sơn nhảy xuống xe đỡ Tần Duyệt Duyệt lên xe, không biết vì sao cậu ta cảm thấy đối phương đi đường đều rất cẩn thận, nên hỏi: "Chị Tần, chị bị thương à?"

"Không có, sợ bị ngã thôi."

Thật ra Tần Duyệt Duyệt sợ mình có động tác lớn say đứa bé, lúc này không phải thời cơ tốt.

Kết quả bị Lận Hải đâm cho một câu: "Chị dâu tôi đi giày da đều không ngã, cô đi giày vải mà cũng ngã được, nhanh đi lên đi, sắp diễn múa chèo thuyền rồi."

"Ừm." Tần Duyệt Duyệt không chấp nhặt với thiếu niên Lận Hải, ngồi lên xe đi cùng bọn họ tới công xã.

Hiện giờ trên đường cái tới công xã đã tràn ngập người của làng trên xóm dưới, bọn họ vây quanh một đội ngũ đã chuẩn bị xong, bọn họ đang chuẩn bị bắt đầu diễn.

Nhịp trống đã gõ lên, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua.

Nhưng mà ánh mắt của Tô Tô lại cố ý vô tình đi theo nữ chính, không có ác ý gì chỉ tò mò cô ta đi làm gì.

Kết quả phát hiện vậy mà cô ta không nhìn về phía múa chèo thuyền, mà vội vàng chạy tới bến xe.