Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 149: Lời đàn ông nói không thể tin




"Anh... Anh làm gì thế?" Người đàn ông này thật đáng sợ, cô suýt nữa đã ôm đầu chạy trốn.

May mà anh không làm chuyện gì, chỉ ôm cô đi xuống dưới chân núi.

"Không đúng, vết thương của anh."

"Không sao cả. "

"Như vậy sao được."

Tô Tô vùng vẫy muốn đi xuống, nếu Lận Xuyên không buông ra cô sẽ khóc.

Lận Xuyên thật sự không có biện pháp với cô, sau đó nói: "Trời rất tối, em nắm lấy tay anh."

"Vâng." Cô thật sự là muốn nắm tay anh, bởi vì trời tối đen đường không dễ đi cô sợ mình bị ngã.

Nhưng mà tim đập thật sự rất nhanh, vừa rồi thật sự quá kích thích.

Tình huống như vậy sau này tốt nhất đừng xảy ra, nhưng cô cảm thấy hôm nay mình như bị dã thú theo dõi, có chút dọa người.

May mắn, bọn họ trở về tới sân trước bắn pháo hoa ăn bánh nguyên tiêu trước, sau đó lại chơi một lát mới trở về.

Hai bước đầu đều vô cùng thuận lợi, Tô Tô ăn bánh trôi cảm thấy thật sự không tệ lắm.

Nhưng mà còn chưa ăn đủ, cầm một ít định mang về sân sau buổi tối ăn lúc đói.

Đương nhiên là mẹ Lận đồng ý, đưa cho bọn họ một bát to.

Ăn cơm xong là đến thời gian hoạt động gia đình vui vẻ sum họp tụ tập với nhau nói chuyện phiếm, Tô Tô rất thích hoạt động như vậy, nhưng mà không ngờ tới người đàn ông của mình Lận Xuyên lại không thích, anh trực tiếp bưng bát kéo Tô Tô nói:

"Về đi, trời lạnh."

Trời lạnh U?

Giai đoạn này là mỗi ngày đều lạnh, không phải là đầu xuân.

Nhưng mà không hiểu sao Tô Tô cảm thấy rất luống cuống.

Nhưng mà sức lực của cô nhỏ căn bản không kéo được Lận Xuyên, cứ bị anh dắt về đến nhà như con chó nhỏ.

Rất nhanh bọn họ đã đi vào phòng, trái lại Lận Xuyên không dính lấy mà đi ôm củi đốt dưới giường đất.

Tô Tô ngớ ra một lát, nhưng mà cô không nghĩ nhiều cầm lấy ít lê đông lạnh đặt vào trong chậu, sau đó đặt lên giường, cô tin không lâu sau có thể ăn. Thời đại này chưa có TV máy tính, cho nên cô chỉ có thể đọc sách.

Hôm nay còn có ngọn nến, đọc sách cũng rất sáng sủa, trước đây mỗi khi trời tối bọn họ đều ngủ sớm, sau đó làm các loại đậu hũ, hình như hôm nay có thể ngủ thêm một lát.

Chỉ trong nháy mắt, Lận Xuyên đi tới nói: "Anh đun nước tắm đi."

Tốt như vậy ư?

Mùa đông tắm rửa một lát đúng là rất lạnh, cho nên bình thường cô chỉ lau một chút, đến đây lâu như thế chỉ tắm mấy lần mà thôi.

Nếu người ta đã nấu nước xong thì tắm đi, vì thế Tô Tô kéo rèm, sau đó cầm chậu gỗ giặt quần áo to nhất trong nhà đặt trên mặt đất trong phòng.

Nhưng mà cô không thể để một người bệnh như Lận Xuyên múc nước cho mình, chủ động đi ra ngoài phòng cam chậu đi múc nước.

Nhưng mà Lận Xuyên không nhàn rỗi, giúp cô bưng nước ấm.

Chỉ một lát sau nước đã đổ đầy, Tô Tô đẩy Lận Xuyên ra bên ngoài nói: "Anh ngồi bên ngoài một lát đi, em tắm xong thì vào."

"Ừ." Lận Xuyên nói: "Anh cũng ra ngoài tắm."

"Vâng." Tô Tô cho rằng anh muốn gội đầu nên không để ý lắm.

Cô lấy quần áo tới, còn cầm sữa tắm và đầu gội đầu trong ba lô to cơ thể trần trụi ngôi trong chậu.

May mà cô ngay cả khăn tắm để kỳ cũng chuẩn bị đầy đủ, còn là loại không cần người giúp, sau lưng tự mình làm được, nếu không cô cũng xấu hổ gọi Lận Xuyên vào giúp đỡ.

Nhưng mà nước càng tắm càng lạnh, cô không dễ dàng tắm xong lại dùng nước còn lại gội đầu, sau đó cầm lấy khăn tắm lau cơ thể trần trụi nhảy lên giường đất vừa sưởi ấm vừa bôi kem dưỡng da toàn thân.

Làn da luôn không thể lộ ra ánh sáng có chút thiếu nước, cho nên phải bổ sung nước, may mà sữa dưỡng thể cô mang theo là dưỡng ẩm và cấp nước.

Khi đang bôi lên chân, Lận Xuyên bất chợt gõ cửa nói: "Tắm xong chưa, anh phải đi đổ nước."

Chậu có chút to, đổ nước phải đổ nhiều lần.

Nhưng mà hiện giờ mặc quần áo ẩm chắc chắn không thoải mái.

Tô Tô lớn gan hơn, nói: “Anh đợi một lát."