Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 146: Vợ, em đúng là có năng lực




Gương mặt Lận Xuyên âm u, bình thường anh ở trong bộ đội vừa chạy toàn thân đầy mồ hôi còn đi tùy ý, đâu mảnh mai như vậy.

Nhưng mà vợ mình lo lắng, anh chỉ có thể ngồi ở sân trước.

Mà mẹ Lận cảm thán mình nói gì cũng không nghe, vợ nói một câu thì nghe lời, quả nhiên là con lớn không nghe lời mẹ.

Tháng giêng không thể thêu thùa may vá, ngày mai chính là Tết Nguyên Tiêu cho nên mẹ Lận gửi gạo và mì định làm bánh trôi.

Tô Tô chưa từng xem làm bánh trôi, cho nên có chút tò mò.

Ở thời đại của cô, bánh trôi đều là mua về ăn.

Đang hỏi cách làm, chỉ thấy Lận Xuyên đã đứng dậy, nói: "Đi thôi."

Nóng lòng về nhà như vậy làm gì, ở đây nói chuyện náo nhiệt làm sao?

Nhưng mà nhìn thấy Lận Xuyên muốn đi chỉ có thể đi theo, về đến nhà xong cô hỏi: "Em còn muốn ở lại thêm một lát nữa..."

Kết quả cô còn chưa nói xong đã bị Lận Xuyên ôm lấy từ phía sau, sau đó nói bên tai cô: "Vợ, em đúng là có năng lực."

Đây là đang khích lệ cô được thưởng sao?

Dây phản xạ có phải quá dài hay không.

Nhưng mà Tô Tô bị ôm ấp có chút kích động, vội nói: "Cũng, cũng không có gì mà."

"Vợ..."

Lại bắt đầu rồi.

Động một tí là gọi vợ, sau đó bắt đầu số sàng.

Nhà của hai bọn họ rất ấm áp, cho nên áo khoác của Tô Tô bị Lận Xuyên cởi, đủ loại chiếm tiện nghi còn không nói tay anh còn không thành thật vươn vào bên trong áo lông của cô.

Hành động này có chút quá mức!

"Vợ, hôm nay chúng ta.." Nửa đoạn sau chưa nói, Tô Tô đã bị đẩy lên giường đất bên cạnh, Lận Xuyên nhanh chóng kéo rèm cửa sổ lại, sau đó nhấc chân trải chăn lên giường đất.

Gương mặt Tô Tô âm trầm, không cần hỏi cũng biết người này là muốn bổ sung động phòng.

Nhưng mà cô lo lắng cho vết thương của anh, cho dù đã đóng vảy nhưng nhỡ đâu rách ra thì làm sao bây giờ, cho nên cô nghiêm mặt nói:

"Không được."

Da mặt của Lận Xuyên cũng dày, nghiêm túc nói: "Vết thương của anh đã không thành vấn đề nữa."

Tuy chỉ có thể làm gần 200 cái chống đẩy, nhưng chỉ cần nghingoi giữa chừng sẽ lập tức không sao.

"Em nói có vấn đề chính là có vấn đề." Tô Tô nghiêm khắc nói.

"Ừm." Nhìn thấy vợ quả quyết từ chối ma tước nhỏ trong lòng Lận Xuyên liên tục bị bóp chết trên đường lăn qua lăn lại, anh chỉ có thể quy củ dựa theo sai bảo của vợ, rửa mặt, rửa chân, lên giường đất đi ngủ.

May mà vẫn có phúc lợi, có thể ôm vợ cũng không tệ lắm.

Không nhắc tới hai vợ chồng bọn họ ở bên nhau ngọt ngấy như thế nào, ngày hôm sau chuẩn bị Tết Nguyên Tiêu, nói riêng về nữ chính Tần Duyệt Duyệt cảm thấy không thích hợp, bởi vì tháng này cô ta chưa tới kinh nguyệt.

Là một người phụ nữ cho dù ngu ngốc tới mấy cũng có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện øì, cô ta không khỏi vô cùng bối rối.

Đúng là cô ta thật sự rất thích Lận Đông Hà, cũng không nhịn được xảy ra một số chuyện với anh ta.

Nhưng mà mình sắp học đại học, nếu có đứa bé vậy thì mọi chuyện sẽ xong đời.

Nhưng mà cô ta không dám nói với Lận Đông Hà, bởi vì người đàn ông kia sẽ lập tức bảo cô ta kết hôn.

Nếu kết hôn, anh ta còn có thể để mình đi học đại học sao? Cho dù anh ta đồng ý người trong nhà anh ta cũng chưa chắc đã đồng ý.

Tần Duyệt Duyệt còn là người tương đối có chủ kiến, cô ta quyết định trước khi chưa chắc chắn sẽ đến bệnh viện kiểm tra trước, nghe nói bệnh viện lớn có thể thông qua thử máu biết được cô ta có mang thai hay không, nếu thật sự mang thai thì lập tức nghĩ biện pháp phá nó đi.

Nhưng mà hôm nay là 15 tất cả đơn vị đều đã nghỉ, chỉ có thể đợi tới ngày mai.

Vừa vặn vì 15 Lận Đông Hà vội tới đưa bánh trôi cho cô ta.

Đương nhiên, vì đưa cho cô ta ăn phải mang cho cả phần của thanh niên trí thức.