Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 139: Ăn trứng gà




Nhưng mà cho dù như vậy, vào buổi sáng anh đã cố gắng chứng minh với Tô Tô linh kiện của mình không hỏng hóc gì.

Bởi vì khi Tô Tô bôi thuốc cho anh, vậy mà tên này không che lại.

Sau đó tay nhỏ vừa chạm vào làn da của anh, Tô Tô lập tức hiểu ý của anh.

Tức tới mức mặt đỏ bừng lên, trực tiếp dùng cái sọt đựng hạt dưa và đường úp lên mặt anh, còn dùng sức trừng anh một cái tiếp tục bôi thuốc.

Vì chuyện này đến bây giờ cô đều không nói chuyện với anh, lúc này vừa mở miệng lại bị anh làm cho nghẹn họng nuốt trở về.

Quả nhiên là dựa vào thực lực dọa nàng dâu của mình chạy mất, có bệnh.

Có lẽ là Lận Xuyên cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, vì thế đi tới trước mặt cô nói:

"Mẹ của anh không sao đâu, một lát nữa sẽ trở về. Sau này em bị chọc tức thì cứ tìm mẹ anh, bà ấy chắc chắn có thể xả giận giúp em, nếu không đánh lại được vẫn còn có anh mà."

".. Ô, em biết rồi." Cả nhà toàn bạo lực, nhưng mà cô thích làm sao bây giờ? Đang nghĩ ngợi Lận Hải chạy trở vê, Tô Tô vội vàng mở cửa hỏi: "Thế nào?"

"Mẹ thắng, người phụ nữ kia bảo mẹ kéo rụng tóc của bà ta. Mẹ bảo em về nói với chị dâu đừng lo lắng, ngày mai tiếp tục đi dạy, không có người dám chọc chị."

"Ồ, được." Hóa ra là bạo lực có thể giải quyết vấn đề.

Cô rất thích chuyện này, nhưng mà nghĩ tới ngày mai phải đi dạy cô lại do dự.

Bởi vì năm trước cô đều để người ta tới nhà giảng bài, hiện giờ thời tiết còn lạnh như vậy, không biết đám người đó có đến chỉ bộ thôn hay không.

Rất rõ ràng, bọn họ không thích đi.

Phải nói cho Lận Xuyên biết chuyện này, đừng để đến lúc đó có một đám người tới anh không biết đông tây nam bắc.

Ăn cơm tối xong Tô Tô nói với Lận Xuyên, vốn dĩ cho rằng với tính cách của anh sẽ nhận được tán đồng, ai biết gương mặt anh âm trầm.

"Làm sao vậy?”

"Chỉ một tiếng."

"Ừ, chỉ một tiếng."

"Vậy thì được, anh còn phải dưỡng thương."

"Vâng, không chậm trễ anh dưỡng thương." Trước đây nhắc tới dưỡng thương anh đều không vui, sao lúc này còn nhấn mạnh như thế.

Có lẽ là anh không thích người khác tới nhà bọn họ học, Tô Tô không nghĩ tới Lận Xuyên còn rất thích yên tĩnh.

Sau đó ngày hôm sau, cả trai lẫn gái tới bốn năm người, bọn họ tụ tập trong một phòng trống không quấy ray đến Lận Xuyên, Tô Tô ôn tập nội dung năm trước cho mọi người trước, sau đó dạy mấy chữ lạ.

Sau khi học xong nói:

"Rất xin lỗi mọi người, ông xã tôi... Chồng tôi bị thương cần phải tĩnh dưỡng, cho nên bài tập mọi người đều phải về nhà viết."

"Không để chúng tôi đến lều lạnh lẽo của chỉ bộ thôn học đã khá tốt rồi." Người tới đây học đều là người có chí tiến thủ, cho nên chỉ cần có nơi để học tập đã rất cảm kích.

Thật sự không chậm trễ vợ chồng nhỏ người ta đường mật ngọt ngào, học xong thì lần lượt rời đi.

Người rời đi cuối cùng là Tống Lão Tam, anh ta dây dưa một lúc lâu không đi, cuối cùng thấy mọi người đều đi xa mới đứng dậy nói với Tô Tô:

"Cô Tô, tôi có chút việc muốn nói với cô."

Hiện giờ vết thương của anh ta cơ bản là khỏi hẳn, biểu cảm trên mặt càng thêm trầm tĩnh, dường như đã làm tốt quyết định gì đó. "Um, anh nói đi." Tô Tô ôm giáo án đứng chỗ đó nhìn anh ta, trái lại khiến đối phương hơi ngượng ngùng.

Anh ta nắm lấy quần nói:

"Tôi đã bàn bạc với may người bạn xong muốn xuôi nam làm việc, đã có thư giới thiệu của bí thư chi bộ, qua mười lăm sẽ đi."

"Vậy sao, hiện giờ quốc gia đang cải cách, các anh ra ngoài chắc chắn sẽ có kỳ ngộ tốt hơn." Sau đó trở thành phú thương, hi vọng lần này đừng vì nữ chính mà chết.

"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà... Còn nợ cô phiếu gạo lúc trước, tôi không biết khi nào mới trả được cho cô."

"Không vội, qua mấy năm anh trả cũng được, đến lúc đó trả cho tôi nhiều chút."