Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 135: Bán giày đi




"Dù sao thì cũng đã mang số giày này về rồi, chúng ta cứ bán thử, lỗ thì cho lỗ thôi."

Mẹ Lận thì nghĩ thoáng hơn, chủ yếu con dâu người ta đúng là có lòng, là vì nghĩ cho gia đình này.

Hơn nữa, còn mua giày cho cả nhà họ nữa đấy, đi vào vô cùng dễ chịu, thật vất vả cho cô khi cứ lo lắng cho gia đình này....

Vất vả lắm mới nói chuyện này xong, ngày hôm sau Lận Hải đến đại đội mượn xe lừa, sau đó Tô Tô và ba bọn họ cộng thêm mẹ Lận cùng tới công xã.

Cái nhà này giao cho cha Lận trước, dù sao cũng là ngày đầu tiên bọn họ sợ không mở miệng bán hàng nổi, cũng không biết giá lắm.

Trước đây khi Tô Tô vào đại học từng bán đồ ở chợ đêm, cho nên cô vô cùng quen thuộc.

Tìm một chợ nhỏ trải 4 bao tải, sau đó đặt từng đôi giày trong hai túi giày lên trên.

Vì tăng độ mới cho những đôi giày này, ngày hôm qua bọn họ đã lau nửa buổi tối, hiện giờ nhìn đều mới tỉnh.

Đợi bày ra xong bốn người của nhà họ Lận đều nhìn về phía Tô Tô, bọn họ thật sự không biết bán.

Tô Tô hắng giọng một cái, nói: "Mau đến xem đi, giày có rất nhiều mâu mã, có của nam của nữ còn có cả của trẻ em, giá còn rất rẻ, bốn tệ một đôi, còn có giày da chính hãng, hàng cao cấp. Mua không có hại, mau tới đây xem chọn một đôi đi."

Thật ra chỉ có lúc mới đầu cần kêu, đợi mọi người biết nơi này bán giày xong thì đều chủ động tới đây xem.

Đương nhiên, còn phải thường xuyên kêu một tiếng, nếu không thì người nào biết đang xả hàng chứ.

Mới đầu chỉ có tốp năm tốp ba tới đây, thật ra bốn tệ một đôi giày cũng không tính là rẻ, nhưng nếu là giày bông thì là chuyện khác.

Giày bông vốn đắt đơn giày đơn một chút, căn bản là không có người dám mua, quá phí tiền.

Nhưng mà giày bông bán thành giá giày đơn, cho nên không ít người đều nhìn qua, hơn nữa càng ngày càng nhiều.

Tô Tô cảm thấy cổ họng mình hơi khô, cô không khỏi nhìn thoáng qua Lận Hải nói: "Em tới kêu đi."

Lận Hải ngẩn ra một lát, sau đó gãi đầu mình.

Cuối cùng học dáng vẻ của Tô Tô hắng giọng một cái, nói: "Mau đến xem đi, giày có rất nhiều mẫu mã, có của nam của nữ còn có cả của trẻ em, giá còn rất rẻ."

Giọng nói không to, nhưng tốt xấu gì cũng kêu ra được. Tô Tô cảm thấy có khả năng ngày mai mình không cần tới, có thể kêu ra tiếng đầu tiên thì sẽ kêu ra được tiến thứ hai tiếng thứ ba, dù sao cũng là con trai, cô căn bản không cần lo lắng.

Hai tên nhóc khác có lẽ cũng xuất phát từ thú vị, cho nên có thể mở miệng gọi theo hai tiếng.

Nhiều người lực lượng lớn, sẽ có người chọn một đôi giày hỏi giá.

Tô Tô nhìn là đôi giày da nhỏ, vì thế lập tức nói:

"Đây là một đôi giày da, nhưng mà chúng tôi đang xả hàng, cho nên sẽ bán giống như những đôi giày khác, đều là bốn tệ."

"Có phải hơi đắt hay không?"

"Đôi mà cô chọn là giày da nhỏ, nếu chọn đôi khác chúng tôi sẽ giảm đi một chút, da luôn đắt tiền. Hơn nữa cô nhìn da đôi giày này xem, đi mấy năm cũng không thành vấn đề, còn ấm áp." Dù sao trước đây Tô Tô cũng từng bán đồ cho nên vẫn có kinh nghiệm, không thể lập tức giảm giá, nếu không có khả năng càng giảm càng nhiều.

Thời đại này cũng không có gì giảm giá, cho nên cô gái thoạt nhìn trẻ tuổi kia suy nghĩ một lúc lâu vẫn thử một lát sau đó đi giày da rời đi.

Không thể không nói, giày da thời đại này rất cứng, nhưng mà đi vào đúng là khá đẹp.

Đợi cô gái này đi vào xong có người tâm tư linh hoạt hơn, dù sao ở thời đại nào mọi người ra cửa vẫn luôn hi vọng ăn mặc đẹp một chút không để người ta chê cười, mua đôi giày này chắc chắn sẽ khiến mình tốt hơn mọi người, hơn nữa giá còn không quá đắt.

Cứ như vậy, lại có không ít người hỏi, sau đó chỉ một lát sau đã bán được bốn năm đôi.