Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 125: Về nhà




Lận Xuyên nhìn Tô Tô một cái, giọng nói nhỏ xuống tám độ:

"Thế thì ngày mai nha, ngày mai làm thủ tục xuất viện, đến lúc đó lấy thêm vài cái chăn đặt lên xe ngồi."

"Em đi hỏi bác sĩ thử."

Tô Tô lườm Lận Xuyên một cái, bọn họ nói thì sao có thể tính được, chuyện này vẫn phải để bệnh viện quyết định.

Người ở thời đại này khá rắn chắc khỏe mạnh, bác sĩ nghe Tô Tô nói xong thì cười nói cho cô biết, chỉ cần cẩn thận đừng quá rung lắc thì Lận Xuyên có thể xuất viện, chỉ có điều nằm thích hợp một chút là được.

Tô Tô nghe nói ghế sau của xe jeep ở thời này rất rộng rất thoải mái, đến lúc đó Lận Đông Hà với tài xế ngồi phía trước, còn cô có thể kiểm soát Lận Xuyên, không cho anh ngồi quá lâu.

Tính cách của người đó, cô cũng xem như là nhìn ra rồi, không mặc cả, nói cái gì là cái đó. Có điều khi ở bên cạnh cô thì đỡ hơn, nhưng mà tuyệt đối sẽ không từ bỏ suy nghĩ muốn về nhà sớm.

Nếu như bác sĩ đã nói không nghiêm trọng thì về nhà sớm chút, ở nhà tự mình phục vụ có 16 còn có thể khỏe nhanh hơn chút. Nghĩ như thế, cô cũng đồng ý rồi, nhưng mà lúc quay về cô vẫn nghiêm mặt dặn dò một trận mới cho Lận Xuyên ngày mai xuất viện.

Buổi tối cô lại quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi, còn Lận Đông Hà thì ở bệnh viện ngủ tạm, dù sao thì bên cạnh cũng có một giường trống, một người đàn ông như anh ta ngủ một đêm ở đây cũng không có øì.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tô vừa dọn dẹp xong thì nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.

Cô mở cửa ra thì thấy Lận Đông Hà, cô không khỏi thắc mắc hỏi: "Đại đội trưởng, sao anh lại ở đây?"

"Thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, xe của quân đội cũng đã đến rồi, chúng tôi đến đón cô đây."

Tô Tô nghe thấy tin này thì không khỏi lườm mắt với trời một cái, nói: "Làm gì gấp gáp như vậy chứ, ít nhất cũng phải đợi đến chiêu nhỉ?"

"Nếu đi sớm thì tối có thể về đến nhà rồi." Lận Đông Hà nhìn vào trong phòng, nói:

"Có gì cần tôi cầm giúp không?"

"Ừm, cảm ơn." Tô Tô rất khách sáo để anh ta xách giày, còn mình thì mang ba lô lên rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy Lận Xuyên đang ngồi phía sau xe thì cô hừ một tiếng, sau đó mang ba lô lên xe.

Nhưng vừa lên nhìn trên xe, có lót một lớp chăn, nhưng mà kiểu chăn vô cùng cứng, lót cũng như không lót vậy. Cô tức đến suýt chút nữa thổ huyết, sau đó không nói một tiếng nào mà xuống xe đến cửa hàng bên cạnh mua vài cần bông gòn, sau đó mua thêm miếng vải để bọc lại, làm thành một cái đệm bông.

Sau khi lên xe, bảo Lận Xuyên lót xuống dưới ngồi rồi nói: "Lần này thoải mái hơn chưa?"

"Ừm." Vẫn là vợ chu đáo, chăn mà mấy tên nhóc trong quân đội lấy là từ trong kho, đều đã bị đè nén, hoàn toàn không mềm.

Chả trách những người đàn ông đã kết hôn trong quân đội cả ngày cứ nhớ đến vợ, nói ở bên cạnh vợ hưởng phúc, nhìn xem anh mới kết hôn thôi, phúc khí này đã đến rồi.

Tô Tô thấy anh ngồi thoải mái rồi mới lên xe, sau đó cô ngồi sang một bên nói: "Anh cũng đừng ngồi mãi, có thể nằm xuống không?"

Sau khi cô lên xe mới biết, Lận Xuyên không giống cô, cái đầu này muốn nằm xuống thì có hơi khó.

Nằm?

Lúc trước Lận Xuyên có nằm ở ghế sau để nghỉ ngơi, nhưng mà bây giờ vợ ngồi ở đây, nếu anh nằm xuống thì chẳng phải sẽ nằm lên... đùi của cô sao?

Không được, nhục nhã quá, nhất định không được nằm.

"Không, không được."

"Anh nằm xuống xem thử, nếu anh cứ ngồi mãi thì em sẽ đưa anh về lại bệnh viện." Sau sự lựa chọn giữa việc quay lại bệnh viện và nằm lên đùi vợ, anh từ từ nghiêng người...