Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 124: Muốn bay




Lan Xuyên không nhẫn tâm để cô chịu mệt, nhưng mà nghĩ đến được ôm vợ thì thật ra cũng không tồi.

Lúc trước xuống giường đi lại mới phát hiện chân của mình không có vấn đề gì, ít nhất là sẽ không ngã đè lên cô.

Hơn nữa, không đi vài bước cô sẽ không yên tâm.

Vì thế, hai vợ chồng trẻ, một người dìu một người đi. Không lâu sau, một người thì bụng dạ để đâu đâu, một người thì hơi phát nóng.

Tại sao dìu người cũng có thể dìu ra được bầu không khí ám muội như vậy chứ?

Tô Tô cảm giác trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài rồi, một lúc sau, đợi người ngồi lên giường rồi cô mới vỗ vỗ mặt, nói: "Em, em đi rửa mặt chút."

Người đàn ông này nhất định là kiểu người muộn tao*, tay của anh không ngoan ngoãn, đang âm thầm dẫn lối. Nhưng mà cô không có chứng cứ, chỉ là cảm giác vùng giữa eo vừa ngứa vừa tê, sắp chịu không nổi rồi.

*Muộn tao (Ìồ]ÄŠ): bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa. Nam nữ trẻ chỉ cần sát lại với nhau thì dường như sẽ không còn đứng đắn như thế nữa, may mà không lâu sau Lận Đông Hà quay lại rồi.

Lận Xuyên thương xót vợ mình nên bảo cô về, ai ngờ trên đường quay về, cô gái này đi thẳng đến cửa hàng đó đàm phán giá cả của giày dép.

Thật ra cũng khó đàm phán, nhưng mà muốn lấy hết số giày đó thì nhân viên bán hàng kia cũng rất động lòng.

Cuối cùng chốt với giá một tệ hai một đôi, Tô Tô cảm giác rất vui, cô trực tiếp lấy bao tải, sau đó vác về nhà nghỉ.

Mệt thì cũng có mệt chút, nhưng nghĩ đến sau khi về nhà, mọi người có tiền kiếm được chút tiền thì cũng không tồi.

Năm mươi đôi giày, cô vác ba lần, may mà khoảng cách không xa, chỉ là cảm giác tay hơi đau, chân hơi mỏi, đến tối lấy nước nóng ngâm một chút, ngày hôm sau lại khỏe rồi.

Chỉ là không ngờ khi đến bệnh viện, cô nghe thấy tin Lận Xuyên muốn xuất viện, mới đi được vài bước đã muốn xuất viện, ai cho anh cái gan này.

Tô Tô bước vào phòng bệnh, thấy Lận Xuyên đã tự đi một mình được rồi, chỉ có điều trong tay có thêm một cây gậy.

Thường Dược Tiến chau mày đứng một bên nói: "Đồng chí Lận Xuyên, mặc dù bây giờ anh có thể đi được rồi, nhưng ngồi xe sợ là sẽ khiến vết thương nặng thêm, cấp trên không đồng ý cho anh xuất viện ngay."

"Tôi có thể đi được rồi còn bảo tôi nằm trên giường, cái này có khác gì bảo tôi chết đi, hơn nữa cái này thuần túy là đang lãng phí tài nguyên."

Còn bắt vợ với Lận Đông Hà ở đây nữa, anh không được vui.

Mặc dù Lận Đông Hà, đàn ông thì không có gì cả, nhưng vợ của mình thì chạy đi chạy về, anh có chút không yên tâm.

"Đi xe đường rất xa, vết thương của anh gần mông như vậy, không cẩn thận là sẽ cọ... cọ xát vào cái đó đấy."

Không thể nói tiếp được nữa, bởi vì Thường Dược Tiến phát hiện Tô Tô đến rồi, đối diện với một cô gái như thế này, nói mông gì đó có hơi bất nhã.

Nhưng mà Tô Tô không bận tâm những thứ này, chỉ là trừng Lận Xuyên và nói: "Hôm qua anh mới có thể xuống giường, sau đó liền muốn bay à?

Mặc dù cô cũng không thích ở nơi như thế này, dù sao thì cũng không thoải mái bằng nhà mình, nhưng mà cũng không thể để người ta mang theo vết thường ngồi xe đường xa được.

Lận Xuyên có lẽ là muốn bay, nhưng đối mặt với cô vợ nhỏ mới cưới thì không dám bay.

Cuối cùng chỉ có thể từ bỏ vùng vẫy, mím môi không lên tiếng. Cả người Thường Dược Tiến đều ngây cả ra, tiểu đoàn trưởng nói một không nói hai đó của mình vậy mà lại vì một câu nói của cô vợ nhỏ mà thay đổi chuyện đã quyết định, quả thực là không thể tin nổi mà.

Nhưng mà anh ta cũng không thể nói gì, chỉ nói: "Thế thì anh cứ tiếp tục nhập viện, có chuyện gì thì báo với quân đội."