Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 121: Mang về bán




Cô thấy tiến sĩ nhỏ vẫn chưa ra nên nhờ cậu ta thay quần trong cho Lận Xuyên, và thay luôn cả quần áo bên ngoài.

Chiến sĩ nhỏ cảm giác được chị dâu thật sự là một người sạch y, vì thế cậu ta liền thay quần áo tiểu đoàn trưởng nhà mình.

Nhìn trông quả thực đẹp trai hơn trước nhiều.

Sau khi tiễn chiến sĩ nhỏ đi, cô mới bước vào, sau đó nói:

"Em đi giặt đồ cho anh, anh đừng động đậy lung tung đấy."

"Không cần đâu, về nhà anh giặt."

Đều là đồ bó sát, còn dính máu nữa, đương nhiên là anh không muốn cô vợ nhỏ của mình giúp.

"Sơ øì, em cũng đâu có vứt quần áo của anh äi."

Cô lườm anh một cái, sau đó thì mang chậu ra ngoài.

Sau khi giặt đồ xong quay lại, cô phát hiện nam chính Lận Đông Hà cũng đến rồi, anh ta đang ngồi ở đó nói chuyện với Lận Xuyên.

"Đại đội trưởng cũng đến rồi à."

Tô Tô nói với anh ta một câu, sau đó đặt quần áo đã giặt qua một bên, tiếp theo lại tìm một cái ly rót nước cho anh ta, rồi lại dọn dẹp bên giường cho Lận Xuyên, còn cầm chổi quét hết cả phòng bệnh.

Mặc dù cũng không làm việc gì nhiều, nhưng trước kia cô ở ký túc xá, chút chuyện này thì cô vẫn làm được.

Kết quả cô lau dọn đến nhìn thấy cô gái nhỏ đã giúp mình dọn dẹp xong một phòng bệnh thì liền nở nụ cười nói:

"Ôi chao, cô gái này đúng là giỏi thật, làm hết việc của chúng tôi luôn rồi."

"Không có gì, dù sao thì phòng này cũng không bẩn, cháu chỉ bảo trì một chút thôi."

Tô Tô cười nói với họ, sau khi tiễn người đi, cô thấy Lận Xuyên với Lận Đông Hà đều đang nhìn mình, bất giác ngây người hỏi: "Sao thế?"

Lận Xuyên khẽ ho một tiếng, quay mặt sang bên khác, còn Lan Đông Hà thì nói: "À, chúng tôi chỉ là không ngờ cô còn giản dị dễ gần như vậy."

Sinh viên đại học với cô lao công cũng có thể lải nhải cả buổi như vậy, cũng lợi hại rồi.

"Tôi cũng đâu phải tài trí hơn người gì, thế nào gọi là giản dị dễ gần, lúc trước còn học đại học, tôi còn cùng với chị dâu của nhân viên quét dọn đến nhà họ ăn cơm nữa đấy."

Tô Tô trước nay tính tình luôn rất tốt, ai cũng gần gũi được, chỉ là cô xinh đẹp, vả lại nhìn trông có chút lạnh lùng kiêu ngạo mà thôi. Lận Đông Hà cười một cái, sau đó trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Anh ta với cô ta trong lúc hồ đồ vậy mà đã... xảy ra chuyện đó ở nhà nghỉ rồi. Lúc đó cô ta nói cô ta khổ cỡ nào, khó chịu bao nhiêu, anh ta một lòng an ủi cô ta, ai biết được sẽ vượt qua giới hạn đó.

Anh ta muốn chịu trách nhiệm, muốn đưa Tần Duyệt Duyệt đến nhà họ hỏi cưới, nhưng bị từ chối rồi.

Quả thực, bản thân anh ta không bằng Lận Xuyên, không có chức vụ trong quân đội, nhưng mà anh ta thật lòng đối với cô ta, tại sao cô ta lại từ chối dứt khoát như thế chứ, rõ ràng là họ đã có quan hệ vợ chồng rồi.

Tô Tô nhìn biểu cảm của nam chính có gì đó là lạ, ngay cả Lận Xuyên cũng chau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không có gì, chỉ là lo cậu về bằng cách nào." Lận Đông Hà vội vàng chuyển đề tài.

Lận Xuyên nói: "Quân đội chắc sẽ cho xe đưa tôi về, dù sao thì nếu như đi tàu hỏa thì sợ là chen không nổi."

Tô Tô nghe xong thì mắt sáng lên, nói: "Cho xe đưa anh về?"

"Ừm”

"Thế em mang ít đồ về được không?"

"Được." Lận Xuyên nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà nhìn trông rất đáng yêu.

"Thế thì tốt quá rồi, em nói cho anh nghe nha Lận Xuyên, lúc trước khi đi mua đồ em đã chú ý đến..."

Cô phấn khích nói chuyện dép tồn kho cho Lận Xuyên nghe: "Chi bằng chúng ta mang về đến công xã bán rẻ lại, cái này có xem là đầu cơ trục lợi không?”

Cô vẫn chưa hiểu nhiều về chuyện ở thời đại này, cho nên đương nhiên phải hỏi Lận Xuyên thử.