Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 120: Mua đồ




Nghe ngóng được vị trí của chợ xong thì Tô Tô đến đó, cô phát hiện mặc dù ở thời đại này sắp cải cách kinh tế rồi nhưng vẫn không có bao nhiêu hộ kinh doanh cá thể.

Đồ đạc bán chủ yếu ở hợp tác xã mua bán, nhưng mà bây giờ đã tan làm rồi. Cô chỉ có thể đến chỗ kinh doanh tư nhân, bây giờ đồ đạc ở đây khá đắt, nhưng không cần phiếu.

Cô chọn một chiếc quần trong tiện thay giặt, lúc hỏi mã gì thì cô ngây người một lát.

"Eo khoảng hai thước bốn, năm."

Cũng không biết mua về mặc có hợp không, nhưng cô cảm thấy Lận Xuyên thuộc kiểu dáng chuẩn, lưng rộng nhưng eo lại rất thon, lúc trước từng ôm rồi nên cô vẫn biết đại khái.

Nhân viên bán hàng tìm giúp cô vài chiếc, cô chọn một chiếc màu trơn, rồi lại mua cho Lận Xuyên một bộ quần áo sợi với một đôi dép.

Nghĩ đến anh còn đi chân trần, vì thế cô lại mua cho anh một đôi vớ.

Nhân viên bán hàng đó thấy cô mua nhiều đồ nên giới thiệu một vài hàng thừa còn lại:

"Đồng chí này, ở chỗ chúng ta tôn đọng lại quần bông năm ngoái, không biết cô có cần không, có kiểu nam cũng có kiểu nữ, nhưng đều bán rẻ nửa giá"

"Giá rẻ đặc biệt?"

Tô Tô nghiêng đầu hỏi một câu, sau đó nhân viên bán hàng đó lập tức cảm thấy bán rẻ không hay bằng giá rẻ đặc biệt, gật đầu nói: "Đúng đúng, giá rẻ đặc biệt."

"Thế cho tôi xem thử."

Lúc trước, cô rất thích mua đồ giá rẻ đặc biệt.

Tiếp theo đó đến chỗ một đống giày dép, vừa nhìn đúng là thật sự rất thích, đều là một vài quần bông bám bụi, một số giày da có lông da lộn, và một số quần vải có lót bông bên trong.

Tuy kiểu dáng đã cũ nhưng nhìn rất ấm.

Bệnh là từ chân mà ra, nhưng mà người trong thôn đều không quá chú ý đến vấn đề này. Nhà nhiều người, sợi bông cũng cháy hàng, cho nên mẹ Lận chỉ làm cho họ mỗi người một đôi dép bông. Lận Hải còn mang dép cũ mà Lận Xuyên không mang trong quân đội. Mặc dù nhìn có vẻ tốt, nhưng cũng không giữ ấm được bao nhiêu, dù sao thì cũng có vài chỗ bị rách rồi.

Vừa nghĩ đến cái này thì cô liền hỏi giá của dép này, nhân viên bán hàng đó liếc nhìn đôi giày da trên tay Tô, biết cô biết phân biệt hàng tốt xấu, vì thế nhân viên đó nói:

"Một đôi ba tệ, lựa thoải mái." "Hai tệ đi, tôi mua sáu đôi."

Mỗi người một đôi, cô thì không cần nữa, giày cô mang đến đủ mang rồi. Mang cũ rồi thì bỏ vào ba lô, ngày hôm sau lại là đôi mới.

"Sáu đôi?" Thế thì không ít đâu, vì thế nhân viên đó nghĩ một hồi rồi hạ xuống hai tệ. Dù sao thì giày dép này chất đống ở trong kho bám bụi cả rồi, để đó cũng không ai mua.

"Thế tôi lựa một lát."

Tô Tô vừa lựa vừa nói chuyện với nhân viên bán hàng, lúc này cô mới biết số giày dép này đến từ phương Nam bọn họ, nhưng mà vì tình thế quốc gia không được khả quan cho nên bị trì hoãn một thời gian, lúc đến đây thì mùa đông đã qua rồi. Lại tồn đọng một năm, lấy ra bán cũng rất ít người mua, cho nên chỉ có thể bán với giá rẻ, và cũng đã vứt khá nhiều rồi.

Chất lượng của dép này cũng không tồi, nếu như đem về bán thì sao?

Cô suy tính một hồi trong đầu, mặc dù mọi người trong thôn một năm không tiêu bao nhiêu tiền, nhưng một đôi dép bông khống chế trong hai tệ thì vẫn có người có thể mua được, dù sao thì cũng tốt hơn tự làm.

Nhưng mà ở xa như vậy cũng không mang về hết được, cô chỉ có thể thở dài một hơi rôi mang sáu đôi dép về nhà nghỉ.

Buổi tối, cô giặt sơ qua đồ mới mua của Lận Xuyên, dù sao thì là đồ bó sát người. Sau đó cô đặt bên bếp lò nhà nghỉ phơi một đêm là khô kha khá rồi, sáng hôm sau, cô dọn dẹp rồi đến bệnh viện.

Lúc đợi cô, Lận Xuyên đã sửa soạn xong rồi, vết sưng trên mặt cũng đỡ hơn, nhìn trông tình hình khá hơn hôm qua nhiều.