Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 118: Còn nhỏ vậy anh cũng ra tay được




Lận Xuyên mất nhiều máu, lúc này anh cũng nằm xuống nghỉ ngơi, chưa đến nửa tiếng sau, quân đội phái người đến nói chuyện với anh một lúc.

Nhưng mà người đó liếc nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường bên cạnh, nhỏ tiếng nói:

"Lận Xuyên, còn nhỏ vậy anh cũng ra tay được?"

"Nếu như anh cưới cô vợ nhỏ tuổi, cũng có thể ra tay được, tin không?”

Dù sao thì anh ra tay được, dù sao thì cũng là người phụ nữ của mình, không sai.

"Ôi đệch, vợ là ai còn chưa thấy bóng dáng nữa đấy, bỏ đi không nhắc cái này nữa. Phía lãnh đạo biết tình hình bây giờ của anh không thể về đội ngay lập tức được, cho nên muốn anh sau khi xuất viện thì ve nhà dưỡng thương một thời gian, đợi khỏe hẳn rồi lại xin quay lại."

"Không cần, vết thương của tôi không nghiêm trọng."

"Vết thương của an không nghiêm trọng, nhưng mà anh có thể đi được không? Nhát dao đó cắm ở đâu không rõ, suýt chút nữa thành phế nhân rồi."

"Lúc đó tôi đã tính kỹ rồi, mới cưới vợ, tôi làm gì không cẩn thận để bị thương như vậy được." "Ô, nỡ một chân của mình?"

Lận Xuyên đỏ mặt, lúc đó trong lúc nguy cấp anh đúng là có nghĩ như vậy, thà không cần cái đùi, nhưng cũng phải cần cái chân thứ ba, dù sao thì mới kết hôn, chưa nếm được mùi vị của vợ mình nữa đấy, nếu như bị thương rồi, thế sau này sẽ không còn được ôm vợ nữa.

"Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của anh kìa, nhưng mà, anh có thể xin quay lại muộn chút cũng được, chăm sóc vợ vài ngày, nghe nói mấy tháng đầu dễ sảy gì nhất đấy."

Thật ra đồng chí chính ủy chính là đến để âm thầm cho anh nghỉ phép, dù sao thì ở quân đội, cơ hội có thể chăm sóc cho vợ trong thời kỳ mang thai không được nhiều.

"Cái gì?" Lận Xuyên nghe không hiểu.

"Cái gì mà cái gì? Người đi đón vợ anh nói cô ấy nôn ói trên xe, có thể là có em bé rồi, không lẽ anh không biết?"

"Không không, không thể nào." Anh còn chưa ôm được vợ đấy, hoàn toàn không thể có em bé được.

"Phó đoàn trưởng Thường quay về cũng nói vợ anh có thể có rồi."

"Không, tuyệt đối không có."

"Sao anh lại chắc chắn như vậy thế, anh không có vấn đề gì chứ?"

Chính ủy không hiểu liếc nhìn Lận Xuyên một cái, sau đó ánh mắt hướng xuống.

Sau lưng Lận Xuyên toát cả mồ hôi lạnh, anh nói: "Tuyệt đối không có vấn đề, chính là đã kiểm... kiểm tra rồi."

"Ồ, thế thì lần này quay về anh phải hoàn thành nhiệm vụ bồi dưỡng đời sau, nghe thấy chưa." Chính ủy nói xong thì đứng dậy, nói tiếp:

"Bác sĩ nói vết thương của anh ngày mai có thể xuống giường rồi, bốn, năm ngày sau là có thể xuất viện về nhà dưỡng thương rồi."

"Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của tổ chức." Lận Xuyên gật đầu đồng ý, thật ra là anh muốn nhanh chóng quay lại với công việc, nhưng với tình hình hiện tại của mình, anh thật sự không thể chiến thắng bất cứ nhiệm vụ nào, chi bằng đi với vợ về nhà dưỡng thương.

Chính ủy nói xong thì rời đi, anh ta vừa mới đóng cửa lại thì Tô Tô thức dậy, cô vừa dụi mắt vừa ngồi dậy hỏi:

"Có phải có người đến rồi không?"

"Phải, chính ủy trong quân đội nói bốn, năm ngày sau là anh có thể xuất viện, sau đó bảo anh về nhà dưỡng thương."

"Vậy sao, thế chẳng phải chúng ta có thể cùng nhau về nhà rồi sao?" Tô Tô liền vui mừng nói. "Em không thích ở trên thành phố sao?" Nói thế nào thì ở đây cũng là một thành phố nhỏ, còn cô vậy mà lại có vẻ thích cái thôn núi nhỏ đó hơn vậy, thật sự là một cô gái kỳ lạ.

"Em thích, nơi có anh."

Tô Tô nói cái này cũng không phải thả thính gì, con gái hiện đại quyến luyến tình yêu của mình, nói những lời ngọt ngào như thế này là điều rất bình thường.

Nhưng cả đời này của Lan Xuyên chưa bao giờ nghe con gái nói những lời như thế này, khuôn mặt của anh liền đỏ ửng, anh cầm ly nước cẩu kỷ tử bên cạnh lên uống vài ngụm mới xem như là hoàn hồn lại.

Nhưng mà trong lòng có chút ngọt, cũng không biết là do uống nước cẩu kỷ tử hay là câu nói của cô vợ nhỏ mình có đường.