Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 114: Có thể ra ngoài một chút không




Lận Xuyên đưa tay ra lau nước mắt thay cô, nói:

“Chỉ là lăn từ trên núi xuống, chỉ là vết thương bên ngoài, không nghiêm trọng.”

Vợ không chê mình xấu, tốt thật.

“Uống chút nước trước đi, xem môi anh khô nứt da rồi”

Tô Tô thổi nước trong ly, sau đó đưa tay lên đút anh uống. Cô đến để chăm sóc bệnh nhân, cho nên không hề chối đẩy trách nhiệm.

Lận Xuyên thấy nước đến miệng rồi nên chỉ có thể uống thôi, thật ra sáng sớm bàng quang của anh có chút khó chịu, nhưng ở trước mặt vợ mình anh chỉ có thể nín nhịn.

Không dễ gì mới đợi được chiến sĩ của quân đội đến đưa cơm, anh liếc nhìn cô vợ của mình, khuôn mặt non nớt đó đang nhìn anh, còn mỉm cười, đẹp đến mức nhìn thôi cũng thấy no rồi, nhưng anh lo nhịn không có thời gian nhìn nữa.

“Vợ ơi.....”

“Hửm?”

“Em......có thể ra ngoài một chút không?”

“Làm gì?” Tô Tô chưa từng chăm sóc bệnh nhân nam bao giờ, cho nên không hiểu.

“Anh, anh muốn......đi vệ sinh một lát” Anh nói xong thì thở phào một hơi, nhưng không dám nhìn mặt của vợ.

Tô Tô lập tức ồ một tiếng, sau đó chạy nhanh ra ngoài.

Tiếp theo đó là cánh cửa bị đóng lại, bên trong vang lên tiếng ào ào.

Cũng không biết người đàn ông này nhịn bao lâu rồi, vậy mà lại không nói với cô, cứ phải đợi chiến sĩ của quân đội đến.

Đúng rồi, bây giờ anh không thể xuống giường, chỉ có thể dùng cái chai bình gì đó thôi, hai người họ vẫn chưa động phòng, cho nên mắc cỡ rất bình thường nhỉ?

Bất giác cô gái mới nhớ lại mà đỏ mặt.

Một lúc lâu sau chiến sĩ đó đi ra và nói:

“Chị dâu, cơm em đã để bên trong rồi, chị với tiểu đoàn trưởng ăn đi, buổi trưa em lại đến”

“Ò, thế làm phiền cậu rồi” Tô Tô vẫy tay với chiến sĩ nhỏ, sau đó phát hiện cậu ta vậy mà lại đỏ mặt, gãi gãi đầu rồi bỏ chạy mất.

Chiến sĩ nhỏ: Chị dâu đẹp quá, hơn nữa còn lịch sự, xinh đẹp hơn các cô gái thành phố.

Tô Tô: Đứa trẻ này dễ mắc cỡ quá rồi, sao lại chạy nhanh như thế.

Sau khi vào phòng, cô phát hiện trên mặt Lận Xuyên vẫn có chút không được tự nhiên, sau đó anh chỉ hai hộp cơm trên bàn bên cạnh và nói: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi”

Tô Tô mở hộp cơm ra, thấy bên trong là cháo, sau đó bên cạnh có chất vài củ cải muối, cộng thêm một cái trứng rán.

Mặc dù thời gian ở đây chưa lâu, nhưng cô cũng biết, có thể thêm một cái trứng rán thì đã vô cùng tốt rồi.

Nhưng mà cô không ăn một mình trước, mà cầm hộp cơm lên đút Lận Xuyên.

Một người đàn ông như anh sao có thể để cô gái người ta đút được, cho dù trong phòng bệnh không có người ngoài thì cũng không được.

Vì thế anh cầm lấy hộp cơm nói: “Anh tự ăn được, tay cũng đâu bị thương.”

“Không phải em sợ anh không tiện sao” Tô Tô không ngờ lòng tự tôn của Lận Xuyên cũng lớn như vậy, cô đưa đũa cho anh rồi tự ăn.

Hai người chia cách đã rất lâu rồi, vốn dĩ Tô Tô tưởng rằng sẽ có chút xa lạ, nhưng không biết tại sao cảm giác đó không hề xuất hiện, ngược lại là kiểu cảm giác háo hức và an tâm của việc lâu ngày gặp lại.

Đồng thời cũng rất ấm áp.

Nhưng mà, hộp cháo này cô ăn không hết, sau đó Lận Xuyên lấy lại và ăn hết phần còn lại của cô. Thật sự không hề chê chút nào, ăn xong anh còn nói: “Để hộp cơm sang bên, đợi họ đến rửa”

“Chuyện có gì đâu, để em đi rửa rồi quay lại liên”

Làm như cô không có tay vậy, còn phải để người khác rửa thay.

Tô Tô đi đến phòng vệ sinh của bệnh viện sửa soạn lại bản thân, còn đặc biệt lấy một chậu nước, muốn lau cho Lận Xuyên.

Cho dù bị thương cả người, nhưng cũng vẫn còn chỗ lành lặn nhỉ.

Ai ngờ lúc quay về vừa hay bắt gặp bác sĩ với y tá đến đổi thuốc cho anh, cô nhìn người ta đi vào, sau đó cô vẫn chưa vào thì đã nghe thấy tiếng gào thét của Lận Xuyên.

“Các người đi ra cho tôi, gọi người khác đến”

“...” Thế này là sao vậy?