Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 102: Không gấp




"Không gấp, trước khi tôi đến đây có đem vài tấm phiếu lương thực đến. Hơn nữa, tôi thấy bọn họ chính là tiện nhân muốn mạng người, tôi cũng không thể nhìn anh ta đẩy vào con đường chết được."

Tô Tô nhìn Tống Lão Tam và nói: "Tôi không cần trả gấp, khi nào anh có thì trả cũng được, không có phiếu thì đến lúc đó trả tiền cũng được."

Trả thêm nhiều chút, lúc đem hết tài sản tới trước mặt nữ chính thì cho cô hai hay ba nghìn tệ cũng được rồi.

"Vậy sao, thế thì thật sự cảm ơn cô vợ nhỏ này rồi. Vậy thì tôi nhận lòng tốt của cô, nếu như cô có chuyện øì rồi thì cứ đến tìm tôi."

Tống Lão Tam muốn nói chuyện một cách đàng hoàng, nhưng mấy năm nay đều đi theo mấy tên côn đồ này lăn lộn nhiêu năm, cho nên nói chuyện cũng không được hay.

Mấy ngày nay Tô Tô cũng xem như là hiểu tình hình của Tống Lão Tam này rồi, cha của anh ta mất sớm, sau đó mẹ anh ta ngậm đắng nuốt cay nuôi anh ta khôn lớn.

Nhưng bởi vì làm việc cả một đời khiến cơ thể mẹ anh ta không chịu đựng nổi, thường xuyên đổ bệnh, anh ta phải ở bên chăm sóc mẹ, không thể lên núi làm việc kiếm công điểm mãi được, cho nên chỉ có thể lăn lộn ở bên ngoài với đám côn đồ, dần dần con người trở nên lưu manh.

Cho nên cô cũng không trách thái độ anh ta quá tùy tiện, cô chỉ giả vờ ra vẻ rất lạnh lùng kiêu ngạo rồi quay người äi.

"." Nói những lời đó ra, còn bị phớt lờ, Tống Lão Tam gãi gãi đầu, thật ra anh ta cũng không muốn nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người giúp anh ta.

Tần Duyệt Duyệt thấy anh ta thất thần thì hỏi: "Anh không sao chứ, không sao thì đừng chọc giận bọn họ nữa."

Tống Lão Tam nhìn Tần Duyệt Duyệt, cười nói: "Em gái nói anh không chọc giận họ thì anh không chọc giận họ nữa, vừa nãy cảm ơn em nhiều nha, hay là anh mời em ăn cơm?”

Tần Duyệt Duyệt ngây người một lát, nhưng lập tức biết rằng anh ta đang nói đùa, với bộ dạng nghèo kiết xác đó của anh ta thì có tiền đâu mà mời cô ta ăn cơm, cô ta không khỏi bực tức nói:

"Xin anh hãy tự trọng một chút." Nói xong cô ta quay người rời đi.

Tống Lão Tam sờ sờ mặt mình, phụ nữ đúng là ai cũng kiêu ngạo. Mình vậy mà lại được hai cô gái cứu, có chút không cam tâm, nhưng mà anh ta nhìn về hướng họ rời đi, có chút ngu sỉ, sau này nếu như bản thân phát đạt rồi, nhất định sẽ trả gấp đôi cho ho.

Còn Tô Tô be ngoài lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, nhưng lúc đi về thì cực kỳ sợ hãi, bởi vì lúc nãy nếu như những người đó không nể mặt Lận Xuyên thì hai người phụ nữ bọn họ chắc phải chịu thiệt rồi.

Vẫn may vẫn may, cái danh của người đàn ông vẫn có tác dụng.

Sau khi về đến nhà, mẹ Lận đã nấu cơm xong rồi, thấy cô về thì hỏi: "Con đi đâu về vậy?"

"Con đến nhà góa phụ Kiều, bà ấy đã đồng ý hát phần nốt cao rồi, như thế con đỡ việc hơn nhiều." Tô Tô cười nói, sau đó ngồi xuống cùng ăn cơm với mọi người.

Mẹ Lận Biết chuyện Tô Tô không mang thai thì cũng không quản cô chạy lung tung nữa, nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ cô sẽ học cái xấu của góa phụ Kiều kia, dẫu sao thì những lời nhận xét về người đàn bà đó cũng không ra gì cả.

May mà Tôn Anh đi theo, bà ấy cũng yên tâm.

Nhưng bà ấy không ngờ, bởi vì chi bộ thôn lạnh, những người phụ nữ tập luyện đó đều tụ tập đến nhà của con dâu.

Căn nhà cũng náo nhiệt quá đi rồi.

Mẹ Lận ngạc nhiên ngây người, kể từ lúc đến thôn này, trong nhà ngoại trừ có việc ra thì đây là lần đầu trong chốc lát cho nhiều người đến cửa như vậy. Hơn nữa còn lấy việc trong tay mình ra làm, vừa làm vừa nghe con dâu dạy họ nói thế nào, hát ra làm sao.

Không hổ ông nhà nói sau này con dâu nhất định sẽ là người có thể làm chuyện lớn, vậy mà cô có thể thuyết phục được những người phụ nữ này, đúng là rất có bản lĩnh đấy.