Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 101: Người đàn ông của tôi là Lận Xuyên




"Tôi không biết cái thôn này yếu đuối đến mức độ nào rồi, đều bị mấy tên côn đồ ức hiếp đến nhà, muốn thế nào, còn muốn cợt nhả con gái nhà lành an

Tô Tô đi tới vòng tay trước ngực, khí thế nhất định phải lợi hại một chút, không được hèn nhát.

Mấy tên côn đồ đó vừa nhìn thấy Tô Tô đều ngây người, bọn họ chưa gặp cô gái nào dễ thương như vậy, hơn nữa còn ăn mặc vừa khí thế, vừa mạnh mẽ, nhất thời bọn họ đúng là bị dọa cho không dám động đậy nữa.

"Cô là ai thế?"

Một người trong đó hỏi.

Tô Tô đúng là sợ họ không hỏi mà lập tức tiến tới ức hiếp người, vì thế cô nói: "Tôi, tôi là vợ của Lận Xuyên, các người ức hiếp người trong thôn chúng tôi, ức hiếp đến mức này rồi, đợi Lận Xuyên quay về mà biết thì..."

Đoạn còn lại cô không nói, cô chỉ khẽ nhếch mày một cái, ý đó chính là bảo mấy người này tự biết điều.

Mấy tên côn đồ này mà, đều là yếu sợ mạnh, mạnh thì sợ chết.

Lúc trước Lận Xuyên đánh người chính là kiểu không sợ chết, cho nên anh đánh bọn họ đến phục sát đất.

Cho dù bây giờ anh không ở đây, nhưng cũng khiến người ta khi nghĩ lại cũng thấy sợ, cộng thêm là người ta vẫn còn quay về đấy.

Vừa nghe thấy người phụ nữ này là vợ của Lận Xuyên thì bọn họ đều sững người, có một người còn vùng vẫy một lát, nói:

"Không ngờ cô vợ nhỏ của Lận Xuyên xinh đẹp như vậy, cô đi theo anh ta có gì tốt, chi bằng đi với bọn tôi."

"Được, câu này tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy, anh tên là gì?"

Tô Tô tiến tới hai bước, sắp đi đến bên cạnh bọn họ rồi.

Nghe Tô Tô nói như vậy thì làm gì có ai dám nói mình là ai, bọn họ nhìn nhau rồi lườm Tống Lão Tam một cái, nói:

"Một tấm phiếu lương thực, nếu như mày còn không lấy được thì sau này gặp một lần đánh một lần."

Cái gì?

Chỉ vì một tấm phiếu lương thực mà đánh người ta thành thế này?

"Đợi một lát, anh ta nợ các anh phiếu lương thực gì?" Tô Tô thấy người sắp đi thì thắc mắc hỏi một câu.

Một tên côn đồ trong đó nói:

"Lúc mẹ nó sắp chết thì mượn bọn tôi một tấm phiếu lương thực, đến bây giờ vẫn chưa trả." Nói xong anh ta lại đá Tống Lão Tam một cái.

"Được rồi, tôi sẽ trả thay anh ta tấm phiếu lương thực này, sau này các người đừng đến tìm anh ta nữa."

Tô Tô cảm thấy tấm phiếu lương thực này cũng không có gì, còn Tống Lão Tam sau này là một nhà tài phiệt đấy, làm thế này không có gì hại cả. "

Bọn côn đồ nhìn nhau, không biết tại sao người phụ nữ này lại trả phiếu lương thực thay cho Tống Lão Tam.

"Các người không lấy sao?"

Tô Tô lấy trong túi ra một tấm phiếu lương thực, cái này là bộ phận có liên quan đó của cô phát cho, cho nên cô luôn mang theo người, không bỏ trong ba lô, nếu như có thể mỗi ngày làm một việc tốt thì cứ trả thay cho anh ta được rồi, dù sao thì sau này nhất định sẽ có được càng nhiều hơn.

Tống Lão Tam với Tần Duyệt Duyệt ở bên đều ngây người, năm nay phiếu lương thực là thứ có thể cứu mạng người, nhưng mà cô lại sẵn sàng giúp đỡ, đây là ngốc hay là tiền nhiều quá.

Đám côn đồ đương nhiên là muốn lấy tấm phiếu lương thực này rồi, vì thế có người đi đến và lấy tấm phiếu từ tay Tô Tô, sau đó nói:

"Cô sẽ không nói lại với Lận Xuyên đâu nhỉ."

"Thiếu nợ phải trả là chuyện đương nhiên, chuyện này anh ấy sẽ không quản. Nhưng mà, nếu như để tôi biết được các người còn đến tìm Tống Lão Tam gây phiền phức thì đừng trách tôi không khách khí.”

"Nhận phiếu lương thực thì bọn tôi không còn quan hệ gì với anh ta nữa." Đám côn đồ lườm Tống Lão Tam một cái, sau đó thì rời đi.

Đợi bọn họ vừa đi thì Tô Tô vỗ vỗ ngực, Tống Lão Tam mấp máy môi không biết phải nói gì, còn Tần Duyệt Duyệt thì nói:

"Đồng chí Tô, tôi cảm thấy anh Tống sợ là không có phiếu lương thực trả cho cô đâu, cô như thế..."