Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 41: Bị Phản Đối




Những lời này làm một nhà bà Tô sửng sốt một hồi, ngay cả Lâm Tuyết Cúc không hợp với cô ta cũng méo miệng không phản đối. Ai nói trong nhà thật sự không còn người có thể trông cậy vào chứ. Tô Đại Trụ là một người trung thực. Tô Nhị Trụ thiếu kiên nhẫn, tính tình nóng nảy, không còn đặc điểm nào khác. Tô Tam Trụ thì có hơn hai người anh một chút, có đầu óc, trong miệng cũng nói được hai câu, nhưng đều dùng để chiếm một vài món lời nhỏ, bắt nạt thành viên trong đội.

Lý Xuân Hoa nhìn Tô Thiết Sơn: “Ông à, ông nói xem?”

Thật ra Tô Thiết Sơn cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, chỉ cảm thấy con gái nói vậy để người không biết gì cảm thấy rất lợi hại. Cơ mà bây giờ trong nhà cũng không chỉ có một đứa con gái có ăn học, thế là nhìn con gái nhỏ Tô Mạn: “Nhị Nha, con nói xem chị con có thể thi đậu đại học không?”

Tô Thu Nguyệt không nghĩ tới chuyện này, cha cô ta còn muốn hỏi Nhị Nha, lập tức có hơi bực bội.

Từ khi nào mà cô ta không còn tiếng nói trong nhà nữa.

Trước đây cô ta nói cái gì thì chính là cái đó.

“Cha, nó chỉ là học sinh tiểu học, không hiểu những thứ này đâu.”

Lúc đầu Tô Mạn không định xen vào việc của người khác, nhưng nghe cô ta nói vậy, cô không thích nghe: “Đúng là em chỉ là học sinh tiểu học, nhưng em cũng là một người có mục tiêu, có ước mơ. Vì vậy đối với mấy cái khoa xã hội hay khoa tự nhiên gì đó, em cũng biết rất nhiều. Trùng hợp là, mấy ngày trước em và đại đội trưởng có đi một chuyến đến trường cấp ba kia làm việc, gặp được chủ nhiệm La của phòng giáo vụ, em cũng quan tâm hỏi han một chút về tình hình của chị.”

Cô nói, nhìn Tô Thu Nguyệt nở một nụ cười như có như không.

Tô Thu Nguyệt: “...”

Lý Xuân Hoa lập tức hỏi: “Nhị Nha, chủ nhiệm La nói cái gì, có phải là khen chị con không?”

Tô Mạn cười nhìn Tô Thu Nguyệt: “Chị à, chị nói đi?”

“... Chủ nhiệm La người ta còn chưa chắc là biết chị đâu.” Tô Thu Nguyệt cười khan rồi nói: “Nhưng mà bọn chị lại thường xuyên nghe chủ nhiệm La dạy bảo, nói bọn chị là tương lai của việc xây dựng tổ quốc, muốn cho bọn chị rèn luyện tinh thần chịu khó. Đột nhiên chị nghĩ, bây giờ nói chuyện thi đại học có hơi sớm. Trước hết chị vẫn muốn rèn luyện tinh thần chịu gian khó của mình, đặt nền móng vững chắc cho thành công sau này. Chị càng ăn nhiều khổ, sau này người trong nhà mới có thể ăn ít khổ.”

“Tốt tốt tốt, em gái lớn không hổ là người có văn hoá, nói cái gì cũng nghe êm tai.”

Tô Tam Trụ không nhịn được tán dương.

Lý Xuân Hoa rất ngoài ý muốn việc con gái mình lại đột nhiên lại thay đổi chủ ý, nhưng là nghe được suy nghĩ của con gái lại cảm thấy rất vui vẻ.

Đừng thấy bình thường bà thích chiếm hời mấy việc nhỏ nhoi trong đội, chơi xấu khắp nơi. Đó không phải là bởi vì bản thân không có năng lực, cũng chỉ có thể làm như vậy sao? Rốt cuộc trong lòng vẫn hi vọng người nhà mình thật sự có bản lĩnh, để người ta không tìm được lỗi sai.

Nhưng vẫn có Lâm Tuyết Cúc nghi ngờ nhìn hai cô em chồng, luôn cảm thấy chuyện này không bình thường.

Buổi trưa trở về phòng, Tô Thu Nguyệt nắm lấy cánh tay Tô Mạn, sau đó đóng chặt cửa: “Em gái à, lúc nãy em định nói gì?”

Tô Mạn rút tay ra, lắc lắc cổ tay: “Em có nói cái gì đâu. Mà có thì cũng lười nói. Ngược lại là chị đó, rốt cuộc trong lòng chị đang suy nghĩ gì đấy? Vất vả lắm mới được đi học, vậy mà không chịu học cho tốt, cả ngày quậy phá cái gì?”

Tô Thu Nguyệt liếc mắt: “Em thì biết cái gì, chị đây đã tính hết rồi. Tình huống của nhà chúng ta không dựa vào ai được cả, còn không phải dựa vào chị sao. Chị phải nghĩ cách làm quen với nhiều người, sau đó nghĩ cách vào thành phố.”

Tô Mạn cố ý hỏi: “Không phải nói học sinh cấp ba có thể lên thành phố làm công nhân sao? Người nhà đều ngóng trông vậy mà cần chị đi làm quen với người ta à?”

“... Em thì biết cái gì, chuyện thời gian lên thành phố rất có khác biệt. Chị đây không phải là muốn vào chỗ tốt hơn sao?”

“Được thôi, vậy chị cứ nỗ lực tiếp đi, cả nhà chúng ta đều ngóng trông chị thành tài đó.” Tô Mạn cũng không vội vạch trần cô ta.

Bây giờ Tô Thu Nguyệt còn chưa nhận thức được suy nghĩ của mình phi thực tế, xa vời thế nào. Cô có nói nhiều, cũng chưa chắc người ta nghe lọt.

Đương nhiên, Tô Mạn cô cũng không muốn lãng phí nước bọt.

Bây giờ cô với Tô Thu Nguyệt cũng không có tình chị em gì, nếu không phải nhiệm vụ chính là cải tạo gia đình, cô chắc chắn sẽ không nói nhiều với Tô Thu Nguyệt thêm một câu.